Tổ Trọng Án

Chương 145 : Vụ án 9 – Ngạc mộng tái lâm (21)

Ngày đăng: 21:49 18/04/20


Chỉ huy chính dĩ nhiên là Bao Chửng, hắn trước hết tới bên người trưởng vườn trẻ, dùng giọng nhỏ nhất bàn bạc với ông, giới thiệu thân phận của mình, còn yêu cầu ông phối hợp, mau chóng đưa giáo viên với đám trẻ ra khỏi hiện trường.



Anh em bốn người chia làm hai hướng. Các anh trai mang đội binh tới mục đích đường dây chỉ ra, xưởng đóng tàu Sơn Nam. Mà nhóm các em trai mang một nhóm binh khác, cùng cảnh sát, chạy tới mục tiêu làm họ bận tâm nhất, vườn trẻ Thiên Sứ.



Có vị nào đó đã nói, Người mạnh nổi giận, sẽ rút đao đánh người mạnh hơn, kẻ yếu tức giận, sẽ giơ đao đánh người yếu hơn.



Có lẽ, chúng ta đang sống trong một thế giới mạnh được yếu thua. Có lẽ hành động lấy bạo lực chống lại bạo lực sẽ chỉ làm tăng thêm càng nhiều hận thù và đau khổ. Vậy mà thân ở một thời đại hồng hoang dã man, thì hành vi giơ đao lên tàn sát trẻ con của đồng loại, luôn là chuyện làm người ta tức giận.



Lũ phần tử khủng bố này, có lẽ cũng từng có tuổi thơ non trẻ, có lẽ trong tâm linh của chúng cũng có thống khổ cùng nút mắc. Bọn chúng tuyệt đối không phải người may mắn, nhưng tất cả sự bất hạnh của chúng cũng đãb iến mất khi chúng giơ lên lưỡi đao tàn sát. Bọn chúng không phải kẻ mạnh, cho dù Vân Thu Trạch từng giơ đao với kẻ mạnh hơn mình, bọn chúng cũng không phải kẻ yếu, mặc dù Bá Tước ba năm sau chỉ giơ đao với kẻ yếu hơn. Chúng là một đám ma quỷ cùng hung cực ác, mặc dù khí thế hung hăng, lại chỉ có thể tồn tại dưới lòng đất u ám.



Chuyện Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường phải làm bây giờ chính là, để bọn chúng trở lại nơi chúng phải tới, hơn nữa, vĩnh viễn biến mất khỏi tầm mắt người bình thường. Diệt sạch cái cá, chính là hi vọng dân chúng giao cho họ, cũng là quyết tâm trong lòng bọn họ.



Vườn trẻ Thiên Sứ là một vườn trẻ có quy mô không lớn. Tổng cộng có ba cấp là đại trung tiểu, tổng cộng sáu lớp học, hơn một trăm đứa bé, hai mươi giáo viên cùng 10 nhân viên hậu cần.



Hôm nay là ngày làm việc, lúc này đúng là lúc phụ huynh đưa con trẻ tới trường. Nếu lũ phần tử khủng bố nọ chọn nơi này để đặt bom, còn cho phát nổ, hậu quả nhất định thê thảm không tưởng được



Triển Chiêu cực kỳ khẩn trươc, suốt đường chạy tới vườn trẻ cậu một mực siết chặt nắm tay. Bạch Ngọc Đường để ý tới trạng thái khẩn trương của Triển Chiêu, nhưng trong lòng anh cũng loạn vô cùng, căn bản không cách nào đi chăm sóc Triển Chiêu. Thật ra trong lòng của hai người đều đã xác định, bọn chúng chắc chắn sẽ tới vườn trẻ Thiên Sứ, lần này chính là lúc chiến đấu với lũ cặn bã kia.


“Ái chà, khẩu khí không nhỏ.” Nam nhân cười lạnh nói, “Cả ta là ai cũng không biết, còn đòi bắt ta, đúng là vớ vẩn!”



Triển Chiêu nhẹ hít một hơi, khói mù nồng nặc hun người làm cậu ho khan. Cậu cố nén khó chịu, để thần kinh mình tỉnh táo lại, nói với nam nhân bên kia, “Đúng là ta không biết ngươi, nhưng ta biết mục tiêu của ngươi là ai. Ngươi tới thành phố D vì Vân Thu Trạch, ta đoán đúng không?”



Bên kia điện thoại lại một trận trầm mặc, sau đó, nam nhân lại phát ra tiếng cười lạnh thật thấp, “Triển Chiêu chứ gì? Không ngờ tên Bạch Ngọc Đường lỗ mãng ngu ngốc lại còn một người bạn nhỏ thông minh. Được thôi, trò chơi này nếu cùng chơi với cảnh sát, hay cùng chơi với ngươi hoặc Bạch Ngọc Đường cũng không khác mấy.”



“Trò chơi gì?” Triển Chiêu cau mày hỏi.



“Rất đơn giản, ta đã đặt hai trái bom trong vườn trẻ. Mới nãy một viên chỉ là thử nghiệm, viên sau mới là chính yếu. Ta cho các ngươi hai mươi phút, ngươi với Bạch Ngọc Đường chỉ có thể đem theo bốn người vào trong vườn trẻ tìm kiếm trái bom đó. 20 phút sau, bất kể các ngươi tìm được hay không, hủy được hay không, ta cũng sẽ cho nổ. Bây giờ bắt đầu tính giờ!”



“Đợi đã!” Ngay lúc nam nhân muốn cúp điện thoại, Triển Chiêu vội vàng hô lớn “Rốt cuộc ngươi là ai!?”



“19 phút 30 giây, Triển Chiêu, đừng trách ta không nhắc người, nếu không bắt đầu đi tìm bom, ta sẽ cho nổ ngay lập tức, khi đó toàn bộ kiến trúc xung quanh vườn trẻ cũng không thoát được đâu. Lần này không thử nữa, sẽ chết người, nếu bọn chúng chết, đều là do ngươi hại chết!”



“Alo! Alo!”



Điện thoại bị cúp, Triển Chiêu đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường mắt đầy máu, cơ hồ cắn nát hàm răng, hắn siết chặt hai nắm đấm, gào lên một tiếng rống thống khổ cùng giận dữ!