Tổ Trọng Án
Chương 155 : Tổ trọng án – Trùng sinh chi lộ (7)
Ngày đăng: 21:49 18/04/20
“Ngọc Đường, là em đây.” Trên màn hình, sắc mặt Triển Chiêu bình thường, biểu lộ bình tĩnh, cậu nhìn thẳng vào ống kính, như thể xuyên qua ống kính nhìn thẳng vào mắt Bạch Ngọc Đường.
“Vân Thu Trạch bắt em dùng video này cho anh biết yêu cầu của hắn. Hắn muốn cùng anh chơi một trò chơi, có thêm tiền cược. Giống như em đã nghĩ, em chính là con cờ trong trò chơi giữa hai người.” Triển Chiêu chăm chú nhìn vào mắt Bạch Ngọc Đường, đôi mắt cậu trong suốt, nhưng trong đó ẩn chứa thiên ngôn vạn ngữ.
Cậu có rất nhiều lời muốn nói với Bạch Ngọc Đường, nhưng vì đàng sau máy quay còn có một Vân Thu Trạch đang lom lom, nên cậu chỉ có thể mở miệng ra nói những lời mà đối phương viết sẵn cho cậu. Trên đời này không có phép đọc suy nghĩ, loại cảm giác nhìn nhau lại không hiểu ý như vậy, thật là khó chịu.
Bạch Ngọc Đường nhìn vào ánh mắt Triển Chiêu trên màn ảnh, anh vô cùng hi vọng bây giờ mình có thể nhình xuyên qua cặp mắt mà đọc được nội tâm của Triển Chiêu, tìm ra ngôn ngữ thật sự cậu muốn nói với anh. Đáng tiếc, anh không làm được, Triển Chiêu cũng không làm được, họ đều không phải thần tiên, chỉ là hai người bình thường.
“Ngọc Đường, Vân Thu Trạch bảo anh là đội viên thông minh nhất hắn từng chỉ đạo, cho nên, hắn cảm thấy không cần cho anh quá nhiều gợi ý, hắn nói, tự anh sẽ nhớ ra thứ hắn muốn chơi là cái gì. Trò chơi này sẽ chính thức bắt đầu sau 48 tiếng đoạn phim trên được quay xong, anh nhất định phải tìm ra em trong thời gian đó, bằng không….”
Triển Chiêu dừng lại một chút, lát sau, cậu hơi cong khóe miệng, tiếp tục nói, “Nếu không chúng ta sẽ không thể gặp lại nhau nữa. Ngọc Đường, anh phải tỉnh táo, tuy thời gian khẩn cấp, nhưng em tin anh chỉ cần tỉnh tâm lại nhất định sẽ nghĩ ra, nhất định sẽ tìm được tới chỗ em. Vân Thu Trạch muốn chơi một trò chơi với anh, thứ hắn muốn là một đối thủ thông minh, thú vị, chứ không phải một kẻ yếu ớt không chịu nổi một đòn. Hắn bảo em nói với anh: ‘Để chúng ta tái đấu với nhau, ta muốn tái hiện chiến thắng ban đầu.’
Video tới đây kết thúc, tất cả người đang quan sát đoạn phim, trong lòng cũng xẹt qua một chút giận dữ cùng tiếc nuối.
“Đoạn phim này được quay tối hôm qua, đã qua 10 tiếng, nói cách khác chúng ta chỉ còn dư lại 38 tiếng đồng hồ.” Công Tôn Sách tra ra thời gian quay phim, nghiêm giọng nói, truyền đạt cho mọi ngươi biết tin tức tệ hại này.
Đáy lòng mọi người đồng thời trầm xuống, 38 tiếng, thời gian không tới hai ngày hai đêm, cái này thật sự là quá vội. Thành phố D lớn như thế, mấy trăm ngàn dân số, mấy vạn tòa nhà, cho dù có phát cảnh lực ra khắp thành phố lùng bắt cũng phải mấy tháng mới bài tra ra. Huống gì, đối thủ của họ còn là kẻ giảo hoạt như Vân Thu Trạch, nếu muốn tìm ra hắn với Triển Chiêu trong thời gian ngắn ngủi như thế, thật không khác gì chuyện viển vông.
Tất cả mọi người đều nhịn không được mà nhìn về phía Bạch Ngọc Đường. Theo bản năng, trong mắt tràn đầy thông cảm, nghĩ một chút trạng thái của Bạch Ngọc Đường lúc trước, sau khi xem đoạn phim này xong, anh khẳng định sẽ tuyệt vọng hơn những người khác. Lúc này, Bạch Ngọc Đường đang ngồi trên một ghế, hai tay đỡ đỉnh đầu, toàn bộ gương mặt bị chôn vào trong hai bàn tay, không ai nhìn rõ vẻ mặt của anh.
“Tiểu Bạch, cậu sao rồi?” Tô Hồng ngồi bên cạnh Bạch Ngọc Đường, ba năm trước, cô đã từng nhìn qua trạng thái thất hồn lạc phách này của Bạch Ngọc Đường, tình cảnh như vậy lại tái diễn nữa, đối với cô mà nói đau khổ như thể bị người đâm một dao vào tim. Nhưng, cô vẫn không nhịn được mà đi an ủi Bạch Ngọc Đường. Bởi vì sâu trong lòng cô, mấy năn nay Bạch Ngọc Đường vẫn luôn là một tên yếu đuối luôn cần sự an toàn. Lần này, anh gần như phải mất Triển Chiêu, Tô Hồng không dám nghĩ, nếu như một khắc đó tới thật, cô không biết mình còn có thể cứu lại Bạch Ngọc Đường trở về từ vực sâu địa ngục hay không nữa.
Tay của Tô Hồng đang muốn vỗ lên vai Bạch Ngọc Đường, thì ngay lúc đó, Bạch Ngọc Đường lại đột ngột ngẩng đầu lên. Chuyện càng làm mọi người ngạc nhiên hơn, chính là trên mặt Bạch Ngọc Đường không còn chút đưa đám, thậm chí cả giận dữ lẫn lo lắng cũng như biến mất tăm. Anh đứng lên, trước nhìn Tô Hồng, sau gật đầu với Công Tôn Sách, “Nếu đã không còn thời gia, thì chúng ta bắt đầu hành động luôn đi.”
“Tiểu Bạch….” Công Tôn Sách hơi giật mình, anh chăm chăm nhìn vào mặt Bạch Ngọc Đường, quả nhiên không phát hiện được một chút điên cuồng nào, anh tỉnh táo như thể một khối băng.
“Mặc dù chúng ta không biết làm sao mới tìm ra được Triển Chiêu, nhưng hiện giờ chuyện chúng ta biết được, chính là Triển Chiêu nhất định đang ở chung một chỗ với Vân Thu Trạch.” Giọng nói của Bạch Ngọc Đường tỉnh táo mà trầm, anh nhìn mọi người một lát, “Nếu Vân Thu Trạch muốn cùng tôi chơi một trò chơi, nhất định sẽ cho tôi biết gợi ý. Nhưng gợi ý này hắn không nói ra, bắt tôi tự mình tìm. Tôi có thể đi đâu tìm nhỉ? Chắc chắn không phải mù quáng tìm bậy bạ trên đường được, đây chính là cách ngu nhất. Vân Thu Trạch thích người thông minh, cho nên hắn mới chọn tôi. Đã vậy, cứ để tôi với hắn tái đấu đi!”
“Anh không muốn nói.” Triển Chiêu gật đầu, không chạm vào ly trà sữa kia nữa, cậu chăm chú nhìn vào mắt Vân Thu Trạch nói, “Như vậy để tôi đoán được không?”
Trên mặt Vân Thu Trạch chớp mắt lộ ra biểu tình phức tạp, hắn nhìn bộ mặt nghiêm túc của Triển Chiêu, khóe miệng nhếch lên, “Được nha, cho tôi xem xem, em thông minh tới mức nào.”
Triển Chiêu nhẹ cau mày, nụ cười phức tạp trên mặt Vân Thu Trạch làm cậu có chút bất an. Cậu không biết nếu cứ nói hết ra như thế, có phải ý kiến hay hay không. Nhưng cậu thật sự đã rất ngán thái độ bình tĩnh ung dung của Vân Thu Trạch rồi. Giống như Vân Thu Trạch muốn phá vỡ sự tỉnh táo của cậu, cậu cũng không muốn Vân Thu Trạch cứ bình thản như thế. Bởi lẽ chỉ có khiến đối phương mất tỉnh táo mới có thể tìm ra sơ hở, Triển Chiêu hé mắt, hạ quyết tâm.
“Từ lần đầu tiên tôi tỉnh lại nhìn thấy anh, vẫn luôn suy nghĩ một chuyện, đó là động cơ của anh. Tôi vẫn luôn nghĩ không ra chuyện này, nhưng tôi bây giờ đã hiểu ra một chuyện, đó chính là chuyện anh muốn làm vào 38 tiếng sau.
Anh không hề giấu giếm cho tôi biết, mục tiêu của anh khi tới thành phố D là Bạch Ngọc Đường. Hơn nữa dĩ nhiên, anh cũng không giống tới giết Bạch Ngọc Đường, hoặc phải nói, anh không muốn trực tiếp giết chết Bạch Ngọc Đường đơn giản như vậy. Thậm chí chỉ để giết tôi, anh cũng phải lặng lẽ chờ thời cơ. Tôi đoán trong lòng anh đã có một kế hoạch được dự trù rất lâu, mà biểu hiện của anh mấy nay cũng đã cho thấy anh là một kẻ vô cùng trung thành với kế hoạch của mình. Đối với anh mà nói, một khi kế hoạch đã bắt đầu, thì không được có thay đổi. Tôi đoán, bước đầu tiên trong kế hoạch này của anh cũng chính là trò chơi anh muốn chơi cùng Bạch Ngọc Đường ở ba mươi tám tiếng sau này.”
Vân Thu Trạch nghe Triển Chiêu giảng giải, ngoài mặt vẫn bình thường, nhưng chỉ có hắn mới biết, tâm trạng hắn đã nảy sinh biến hóa. Hắn chăm chăm nhìn triển chiêu, không biết tại sao, hắn nảy ra một dự cảm, rằng những lời tiếp theo Triển Chiêu nói sẽ ngoài dự liệu của hắn.
“Chuyện anh muốn làm, nhìn qua phức tạp, nhưng trên thực tế khá đơn giản. Anh muốn thắng Bạch Ngọc Đường, dùng cách mình quen nhất, cũng là cách Bạch Ngọc Đường quen nhất để chiến thắng anh ấy. Anh muốn thắng đẹp; vì vậy mới cho Bạch Ngọc Đường gợi ý. Nhưng anh sợ thua, cho nên mới không dám nói rõ gợi ý là gì. Anh muốn Bạch Ngọc Đường trải qua sự cố gắng to lớn rồi vẫn như của thua trong tay anh, như vậy anh sẽ đạt được cảm giác thỏa mãn mạnh mẽ. Tôi đoán, anh nhất định đang tính dùng chuyện giết chết tôi vào phút cuối cùng để cho Bạch Ngọc Đường chỉ một đòn đả kích, đây cũng là một thủ đoạn để anh đạt được thỏa mãn. Tôi đoán đúng không?”
Vân Thu Trạch từ chối cho ý kiến. Hắn hơi kinh ngạc với chuyện Triển Chiêu có thể bình tĩnh nói ra mình muốn giết cậu lúc nào, không thể không nói, càng chung sống với cậu nhóc này lâu, hắn càng cảm thấy một loại tâm tình cổ quái. Hắn giống như càng lúc càng say mê cậu nhóc này, bởi vì cậu ta luôn mang tới những điều ngạc nhiên. Đầu óc của cậu, tư chất tâm lý của cậu, cái loại dũng khí không biết là dũng cảm hay còn là ngu xuẩn, thậm chí cả phần tình cảm thâm hậu cố chấp của cậu với Bạch Ngọc Đường. Toàn bộ cũng khiến Vân Thu Trạch thống hận, mà đồng thời lại mâu thuẫn cảm thấy thưởng thức.
Thấy thái độ trầm mặc của vân thu trạch, Triển Chiêu ý thức được cậu rất có thể đã đoán đúng, vì vậy, cậu nói tiếp, “Tôi không đoán ra kế hoạch cuối cùng của anh là gì, nhưng bước đầu tiên của anh nhất định là muốn thông qua sự tái hiện một cuộc tranh tài từng xảy ra giữa anh với Bạch Ngọc Đường, mà cuối cùng chấm dứt bằng thắng lợi của mình. Người như anh cẩn thận như vậy, nói thế hẳn là một trận đấu mà Bạch Ngọc Đường đã từng thua nanh. Có lẽ, chính là lần anh giết chết Đinh Điềm Huệ ba năm trước.”
Lúc nói chuyện, Triển Chiêu vẫn luôn quan sát từng biến hóa trên nét mặt của Vân Thu Trạch, cậu phát hiện khi mình nói tới cái chết của Đinh Điềm Huệ ba năm trước, ánh mắt Vân Thu Trạch khẽ nhích, khóe miệng nhẹ nhàng thả lỏng. Tim Triển Chiêu hơi chùng xuống, không lẽ nói sai rồi? Biểu tình thả lỏng của Vân Thu Trạch cho thấy tâm trạng cũng thả lỏng. Không lẽ trận quyết đấu quan trọng nhất của hắn với Bạch Ngọc Đường lại không phải trận đánh bom ba năm trước?
“Triển Chiêu, em thật rất thông minh.” Vân Thu Trạch cười khẽ, “Bất quá, em đoán được tới thì sao nào? Em nói không sao, tôi thật sự muốn thắng Bạch Ngọc Đường thêm một lần nữa. Mà lần này hắn thua, em cũng chết, hắn sẽ hoàn toàn rơi vào tình trạng sống không bằng chết. Tâm tình của hắn sẽ tan nát, ba năm trước hắn chưa điên, thì lần này nhất định sẽ vào viện tâm thần. Thế nào, em sợ sao?”
Lời của Vân Thu Trạch khiến tim Triển Chiêu dâng lên cơn giận dữ, cậu chăm chú nhìn nụ cười ghê tởm trên mặt Vân Thu Trạch, mình lại giận dữ cười lại.
“Em cười cái gì?”
Triển Chiêu nhìn biểu lộ đắc ý trên mặt Vân Thu Trạch, lạnh lùng nói, “Vân Thu Trạch, đã từng nghe tới điều trị tâm lý mức cao chưa?