Tổ Trọng Án

Chương 166 : Vụ án 10 – Trùng sinh chi lộ (17)

Ngày đăng: 21:49 18/04/20


Sắp hết dòi mấy thím ei



Thái độ của Triển Chiêu khiến Vân Thu Trạch giận dữ. Loại giận dữ này có chút không sao giải thích được. Bởi đúng như lời Triển Chiêu nói, đây toàn bộ đều do Vân Thu Trạch sắp đặt, chuyện phát triển tới bước cuối cùng, hắn đáng ra phải vui vẻ khi thấy kết cục đó hơn bất cứ ai. Mấy ngày trước, khi hắn bắt Triển Chiêu tới căn phòng này, hắn tự tin dường nào, chăc chắn dường nào, đắc ý dường nào. Song, khi thời khắc cuối cùng tới đích, tại sao hắn lại dao động, tại sao phải thấy khổ sở, cảm thấy nóng nảy, lại khó chịu chứ?



Vân Thu Trạch không phải không biết đáp án, hắn chỉ là không muốn nhận. Bệnh OCD của hắn ép hắn hoàn thành bước cuối cùng của kế hoạch, chưa khi nào, hắn hi vọng có thể giết chết một người như vậy. Người đó chính là Bạch Ngọc Đường!



Hắn từng nói, hắn không hận Bạch Ngọc Đường. Nhưng vào lúc này, hắn vô cùng muốn cái tên gọi Bạch Ngọc Đường hoàn toàn biến mất khỏi thế gian. Phải giải thích suy nghĩ của hắn ra sao nhỉ? Thật ra, nói tới cũng khá đơn giản. Tình yêu, là loại tình cảm độc nhất trong thế giới của hắn. Không sai, hắn yêu Triển Chiêu. Tình yêu này có lẽ tới rất đột nhiên, nhưng cũng không đột ngột. Vân Thu Trạch không hiểu rốt cuộc, mình yêu Triển Chiêu ở điểm nào, có lẽ là do trí thông minh của cậu, có lẽ do sự quật cường của cậu, có lẽ, do sự dũng cảm ngu ngốc, cùng lòng quan tâm tới người yêu quên đi tính mạng. Không biết điểm nào trên người Triển Chiêu lại mê đắm được Vân Thu Trạch, nhưng hắn biết, vào lúc này, giờ này, hắn thật không nỡ để Triển Chiêu phải chết.



Chuyện đột nhiên vượt quá khỏi dự tính của kế hoạch. Triển Chiêu từ một con cờ đơn giản, biến thành con mồi ma hai bên người chơi đều phải lấy được. Vân Thu Trạch gần như mất đi ưu thế nhất định, nhưng, một ý tưởng khác lại giúp hắn cảm thấy hết sức hưng phấn. Nếu như hắn có thể cướp được Triển Chiêu, thì không phải Bạch Ngọc Đường càng thêm thua trắng sao?



Nghĩ tới đây, tâm tình phiền loạn của Vân Thu Trạch lại kỳ dị an tĩnh. Hắn híp mắt nhìn Triển Chiêu, biểu lộ nóng nảy chuyển sang hưng phấn.



Triển Chiêu bị biểu tình của Vân Thu Trạch làm sợ hết hồn, cậu cảnh giác nhìn Vân Thu Trạch, không lạnh không nóng nói, “Ngươi lại đang nghĩ cái gì?”



Vân Thu Trạch cười khẽ, chăm chú nhìn vào mắt Triển Chiêu hỏi, “Triển Chiêu tôi có một câu hỏi muốn hỏi em, em nghĩ cho kỹ rồi trả lời.”



Triển Chiêu từ chối cho ý kiến, cậu chỉ lạnh lùng nhìn Vân Thu Trạch, bởi vì cậu biết, bất kể cậu có muốn hay không, thì vấn đề này cậu đều không thể không nghe hết.



Vân Thu Trạch quả nhiên không có chờ Triển Chiêu đáp, mà tự nhiên nói, “Triển Chiêu, tôi cho em lựa. Em biết, một lát nữa, nếu Bạch Ngọc Đường bước vào đây, nếu em bảo tâm lý trị liệu đạt tới đỉnh cao. Mà kết cục đã chỉ định. Bạch Ngọc Đường thất bại, trơ mắt mất đi em. Em xác định muốn thấy cục diện như vậy à?”



Triển Chiêu không nói gì, nhưng trong mắt cậu vẫn nẩy lên một tia lạnh lùng. Đúng thế, cậu không thể chắc lấy sức mạnh của cậu với Bạch Ngọc Đường có thể chiến thắng Vân Thu Trạch hay không, cho nên, lời Vân Thu Trạch nói thật sự có khả năng, hơn nữa, còn mang tính khả năng khá lớn. Triển Chiêu không muốn thấy, cậu không sợ chết, nhưng cậu không muốn cái chết của mình trở thành thứ cuối cùng đả kích tới bệnh tật của Bạch Ngọc Đường. Nếu như có thể, cậu thà để Vân Thu Trạch giết chết cậu từ mấy ngày trước, ít nhất còn tốt hơn kết cục hắn mới hình dung ra nhiều lắm.



Sự do dự của Triển Chiêu không tránh khỏi ánh mắt Vân Thu Trạch, hắn cười, dùng một thanh âm thành khẩn dị thường nói với Triển Chiêu, “Không bằng tôi cho em một đề nghị khác.”



Triển Chiêu nhíu mày, “Đề nghị gì?”




Bạch Ngọc Đường nghe hiểu Triển Chiêu đang nói chuyện với anh, ngẩn người, “Triển Chiêu, em nói gì?”



Triển Chiêu bất đắc dĩ cong khóe môi với Bạch Ngọc Đường, cười nói, “Ngọc Đường, em đang bảo anh là, chỗ này không có bom. Bom được đặt ở chỗ khác.”



Nụ cười của Triển Chiêu thiếu chút nữa khiến nước mắt Bạch Ngọc Đường rơi ra, anh hung hăng cau mày, nhìn về phía Triển Chiêu dùng sức gật đầu.



Vân Thu Trạch lạnh mặt nhìn hai người kia mi lai nhãn khứ, cũng không cố gắng cản trở. Chờ tới lúc Triển Chiêu nói xong, hắn mới lạnh lùng nói với Bạch Ngọc Đường, “Tiểu Bạch, cậu là cảnh sát, chỉ muốn tình nhân mà bỏ quên người dân thành phố D cậu cần bảo vệ, cậu không thấy làm như vậy là quá thất chức sao?”



Bạch Ngọc Đường lại giơ súng lên đầu Vân Thu Trạch, lạnh lùng nói, “Bớt nói nhảm! Mau giao hộp kích nổ ra đây, bằng không, chưa chờ mày cho nổ, mày đã chết trước rồi!”



“Cậu có thể làm được.” Vân Thu Trạch chăm chú nhìn vào mắt Bạch Ngọc Đường, cười nói, “Nhưng cậu phải hiểu, loại thiết bị kích nổ này, nếu rơi xuống đất sẽ lập tức nổ tung. Nếu cậu nổ súng bắn tôi, bom sẽ cùng lúc phát nổ, cậu thấy đám người kia có thể sẽ chết vì sự lỗ mãng của cậu hay không hả?”



Bạch Ngọc Đường cau mày, anh không thể không tin lời Vân Thu Trạch, bởi vì anh biết Vân Thu Trạch có năng lực chế tạo ra thiết bị như vậy, cũng sẽ tuyệt đối làm ra được thứ chuyện điên khùng này.



“Vân Thu Trạch, mày bảo tao tới, tao đã tới, trò chơi của mày kết thúc rồi, tao tìm ra mày, mày đã thua. Bây giờ mày muốn sao? Tao lười tiếp tục trò chơi với mày rồi, mày nói thẳng ra đi!”



Vân Thu Trạch cười lạnh, “Thua? Bạch Ngọc Đường, cậu đừng tưởng cứ đơn giản như thế là đã đánh bại được tôi đi?”



“Cho nên mởi bảo mày mau nói, chiêu cuối cùng của mày là gì?” Bạch Ngọc Đường chăm chăm nhìn mắt Vân Thu Trạch, lạnh lùng hỏi.



Vân Thu Trạch nhìn Bạch Ngọc Đường, lại chợt đưa mắt nhìn Triển Chiêu đang ngồi cạnh bàn.



“Trò chơi của chúng ta, bây giờ mới bắt đầu.”