Tổ Trọng Án

Chương 18 : Vụ án 2 – Phong cuồng chi huyết (5)

Ngày đăng: 21:47 18/04/20


Đường phố ban đêm rất vắng, trên đường cũng chẳng có bao xe, vì vậy có thể lái xe với vận tốc nhanh một chút. Rạng sáng giờ này vốn đã qua thời gian ngủ ngày thường của Triển Chiêu, vậy nên từ lúc mới lên xe. cậu liền ngồi ngay ghế phụ mà ngủ gà ngủ gật, đầu lắc lư, giả như không có đai an toàn giữ lại, Bạch Ngọc Đường tin tưởng cậu ta nhất định sẽ té xuống kính chắn gió cho xem. Ngược lại với trạng thái của Triển Chiêu, thời gian này chính là thời gian Bạch Ngọc Đường có tinh thần nhất, bản thân anh vốn đã bị mất ngủ còn là chuyên gia hoạt động ban đêm, Bạch Ngọc Đường rất có tinh lực vừa lái xe vừa thỉnh thoảng nhìn mấy lần cái người ngồi bên cạnh.



Quen biết Triển Chiêu bất quá mới có mấy tháng, vậy mà trong mấy tháng ngắn ngủi này, đánh giá trong lòng của Bạch Ngọc Đường đối với Triển Chiêu đã tăng lên rất nhiều. Ai quen Bạch Ngọc Đường cũng biết, Bạch Ngọc Đường tên này tính khí không tốt, nhưng lại dễ sống chung. Hắn rất kiêu ngạo, nhưng cũng không tùy tiện khinh thường người khác, mà nếu như có xem thường đối phương, cũng chỉ cần đối phương có thể bảo đảm người không phạm ta, hắn liền tuyệt đối có thể ta không phạm ngươi. Vì vậy trong đồn cảnh sát hắn không có nhiều bạn, nhưng kẻ thù cũng chẳng có bao nhiêu. Có điều những chuyện này dù sao cũng chỉ là bề ngoài, chân chính Bạch Ngọc Đường thế nào cả những đồng nghiệp của anh cũng không hiểu rõ, thậm chí ngay cả Bao Chửng cũng không. Kể từ khi sự kiện kia phát sinh hai năm trước, tính tình Bạch Ngọc Đường thay đổi rất nhiều, hồn hồn ngạc ngạc (trạng thái đờ đẫn vô tri vô giác) cả một năm, trong thời gian đó lại làm ra những chuyện ngu ngốc, về sau anh trai Bạch Cẩm Đường nhìn không vừa mắt, trực tiếp đem anh ném cho Bao Chửng, lúc giao người đã nói thế này: “Tôi không trông cậy cậu giúp nó trở về bình thường, chỉ cần giúp tôi trông nó, đừng để nó đi gây chuyện là được. Cái thằng ngốc này, xem như nể mặt đồng nghiệp cũ cho tôi chút mặt mũi, trong số bạn bè tôi chỉ tin tưởng cậu, giao cho người khác tôi sợ không biết người ta sẽ để nó chết ở đâu. Tôi chỉ còn lại một đứa em trai duy nhất, cậu giúp tôi một lần đi.” 



Vốn đã ngốc, thì ngốc ở chỗ nào cũng chẳng khác nhau. Có lẽ Bạch Ngọc Đường ngây ngốc một năm cũng đủ rồi, nên từ khi chuyển về tổ trọng án của Bao Chửng, lại thật sự trở nên bình thường hơn rất nhiều, khi xử lý vụ án cũng rất cố gắng, mặc dù không quá chuyên tâm, nhưng cũng phạm ra sai lầm gì lớn. Anh cho rằng, cứ tiếp tục như vậy trầm luân cũng tốt, ít nhất những công việc bận rộn ở đây sẽ giúp anh bớt đi thời gian hồi tưởng lại những chuyện xưa thống khổ. Từ đầu Bao Chửng bắt anh mang Triển Chiêu theo, cũng không phải là vô ý, vì Bao Chửng biết tim của anh đã đóng, mà Triển Chiêu lại là cái gì tiến sĩ tâm lý học, Bạch Ngọc Đường đột nhiên liên tưởng. Thật ra anh đoán không lầm, Bao Chửng đúng là có ý định để Triển Chiêu khuyên bảo Bạch Ngọc Đường, mặc dù anh không nói rõ, Triển Chiêu cũng không biết, nhưng Bạch Ngọc Đường đoán được, Bao Chửng là vì quan tâm đến mình nên mới có ý xúc tiến cho anh và Triển Chiêu thường xuyên gặp gỡ. Khoảng thời gian đầu, vì có chút bài xích với tâm lí học mà ánh mắt Bạch Ngọc Đường dành cho Triển Chiêu có chút xét nét. Vậy mà sau vụ án Triệu Minh Lượng kia, mấy ngày tiếp theo từ xét nét đã biến thành hoàn toàn tin tưởng. Sau khi công nhận sự chuyên nghiệp của Triển Chiêu rồi, Bạch Ngọc Đường liền lấy căn bệnh mất ngủ của mình ra nhờ Triển Chiêu tiến hành tư vấn, nhờ cậu ta giúp đỡ, chứng mất ngủ của anh thật sự cải thiện rất nhiều. Ngay sau đó, lại là vụ án điên khùng này, mặc dù trình độ kinh dị của nó so với vụ án của Triệu Minh Lượng kia càng khó giải quyết. Nhưng chẳng hiểu vì cái gì, tâm tình Bạch Ngọc Đường so với mấy tháng trước kia lại thoải mái hơn. Không lẽ cũng bởi có Triển Chiêu sao? Là vì càng lúc càng tin tưởng cậu ta hơn trước? 



Tin tưởng càng sâu, dần dần biến thành thưởng thức. Trong mắt Bạch Ngọc Đường bây giờ, cái tên tiểu tiến sĩ đang ngồi cạnh anh ngủ gà ngủ gật có lẽ đã được xem như bằng hữu. Không phải quân tử chi giao(1), cũng không phải nước sông không phạm nước giếng, mà là một người xứng đáng để anh tôn trọng. 



Lúc Bạch Ngọc Đường còn đang yên lặng suy tư còn Triển Chiêu mơ màng buồn ngủ, xe hơi đã chậm rãi lái đến cửa chính đại học A. Xe dừng lại, Bạch Ngọc Đường hướng bên cạnh nhìn, không khỏi cong cong khóe miệng, thì ra Triển Chiêu đã hoàn toàn ngủ thiếp đi. Anh giơ tay lên định đánh thức cậu, nhưng giơ lên nửa ngày vẫn tiếp tục giơ, không biết tại sao,tự nhiên có chút không đành lòng. Bạch Ngọc Đường yên lặng thở dài, dùng tốc độ chậm nhất, nhẹ nhàng mở cửa bên mình ra, sau đó rón rén xuống xe, chạy lại chỗ bảo vệ đàm phán. Cùng bảo vệ nói rất nhiều, lôi cả lý do Triển Chiêu là tiến sĩ ở đây ra nói, rốt cuộc mấy phút sau đàm phán xong, xe của Bạch Ngọc Đường được phép cho vào. Lại leo lại lên xe, nhẹ nhàng khởi động, hướng kí túc xá của Triển Chiêu mà lái. Kí túc xá cho tiến sĩ của đại học A nằm trên đỉnh một ngọn núi, gần như là khu vực cuối cùng của trường. Nửa đêm, toàn bộ sân trường đều yên tĩnh, đường núi đen như mực cũng lộ ra chút âm trầm. Bên kia Triển Chiêu đã ngủ đến thiên hồn địa ám, Bạch Ngọc Đường mở đèn xe giúp mình soi đường, âm thầm cảm tạ trí nhớ của mình cũng không tệ lắm, mặc dù chỉ ghé qua kí túc xá của Triển Chiêu có mấy lần, nhưng nửa đêm nửa hôm đường đi vẫn còn nhớ.



Trên lí thuyết, khu nhà cho tiến sĩ giống như một nơi bị cô lập hoàn toàn, nếu không phải sống ở đây chắc không ai thèm tới, nhất là lúc nửa đêm như thế này. Thế nhưng cũng có ngoại lệ, ví dụ như những cặp tình nhân ra đường muộn đều thích những nơi an tĩnh ít người đặc biệt tiện lợi như chỗ này. Dọc theo đường đi Bạch Ngọc Đường tập trung nhớ đường, nhưng trong lúc lơ đãng cũng phát hiện không ít cặp uyên ương ở trong rừng cây ước hẹn. Đối với loại nhàn sự này Bạch Ngọc Đường dĩ nhiên không muốn quản, hơn nữa cũng không muốn xem. Chỉ tiếc, có những lúc người không muốn xen vào chuyện người khác, nó cũng tự động tìm tới ngươi, ví dụ như nhàn sự của người quen là không thể không quản. 


Bạch Ngọc Đường hơi giật mình, anh lúc đầu học là ở trường quân đội, nên mấy cái quy định của đại học bình thường anh cũng không rõ ràng, vì vậy chẳng biết Đinh Nguyệt Hoa nói thật hay giả. Đưa mắt nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu gật đầu, quả nhiên, người của đại học A quả nhiên biết rõ.



Triển Chiêu đưa mắt nhìn một đống chai rượu bị ném dưới đất, khẽ thở dài, “Bạch Ngọc Đường, có biết kí túc xá của họ ở lầu mấy không?” 



Bạch Ngọc Đường sáng mắt, “Nguyệt Hoa ở lầu 15, thế nào, cậu có cách hả?” 



Triển Chiêu lần nữa thở dài, “Đi nhanh đi.” 



Số 15, mặc dù đang ở chân núi, nhưng cũng là rất xa đó? Đi xong chuyến này không biết bao giờ mới có thể ngủ nữa. Gối của tôi, giường của tôi… 



(1)Quân tử chi giao đạm nhược thủy – người quân tử giao du với nhau trong như nước, không vẩn đục tư lợi.