Tổ Trọng Án

Chương 180 : Ngoại truyện – Tất nghiệp điển lễ (8)

Ngày đăng: 21:50 18/04/20


Không còn kịp nữa rồi, nếu như không có những lần đồng sinh cộng tử kia, có lẽ còn không kịp, nhưng bây giờ, toàn bộ đã không còn giống nữa. Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng cau mày, rót cho mình một ly rượu, nghiêm mặt uống một hơi cạn sạch.



Bàng Thống nhìn bộ dáng này của anh, bất đắc dĩ cười, cũng cạn luôn ly Cocktail. Hai người cứ im lặng ngồi một buổi, chợt, Bàng Thống nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, nói, “Thật ra, chuyện tôi trở lại thành phố A sau khi bị thương, đều là ba tôi đón lại.”



Bạch Ngọc Đường nhíu mày, nghiêng đầu nhìn vào mắt Bàng Thống, ánh mắt lướt tới vết sẹo trên mi mắt, lại nhìn ly cocktail trên bàn, “Vết thương mới trên mi mắt anh, là ai làm?”



Bàng Thống cười, tự giễu, xoa xoa cái ly trong tay, “Ba tôi.”



“Tại sao ông ấy đánh anh?” Bạch Ngọc Đường hơi ngẩn ra, không hiểu, “Anh bị thương trong tổ Trọng án, ông ấy lo cho sự an toàn của anh mới kêu anh về thành phố A, kết quả lại tự mình đánh anh?”



“Bởi vì tôi vừa khai với ông ta một chuyện.” Bàng Thống chăm chăm nhìn vào mắt Bạch Ngọc Đường, trong mắt lóe lên chút ý xâm lược.



Hiển nhiên, Bạch Ngọc Đường vẫn còn rất tò mò với chuyện Bàng Thống nói, anh nhìn trở lại, bày ra một thế mời nói tiếp.



Bàng Thống cười, thoải mái nói với Bạch Ngọc Đường, “Tôi nói với ông ấy tôi yêu một người đàn ông, đang muốn cùng cậu ta chung sống.”



Nếu trong miệng Bạch Ngọc Đường có chứa rượu, nhất định sẽ phụt hết lên mặt Bàng Thống. Cho dù lúc này không có, anh cũng mém chút bị nước bọt của mình làm sặc tới mức ho khan. Anh không thể tin nổi nhìn Bàng Thống, trong lòng không nhịn được là lầm bầm, “Không lẽ đàn ông trên toàn thế giới đều phải thích đàn ông sao? Bàng đại ca, chuyện này đúng là không ngờ.”



Bàng Thống thấy bộ dáng kinh ngạc của Bạch Ngọc Đường, cười khẽ, “Không ngờ chứ gì. Cho nên mới bảo, thái độ của ba tôi cũng dễ hiểu.”



“Ok, sau đó thì sao.” Bạch Ngọc Đường nhìn nụ cười tự giễu trên mặt Bàng Thống, lắp bắp hỏi, “Anh khai ra, sau đó, ba anh oánh anh, rồi giờ anh lại về thành phố D, thái độ hiện tại của ổng là sao? Đồng ý hay vẫn tiếp tục phản đối?”




Bàng Thống nhìn Bạch Ngọc Đường, gật đầu, “Đứng ở lập trường của tôi, tôi không sai. Nhưng lỗi lớn nhất của tôi là không đặt mình sang vị trí khác mà nghĩ, không nghĩ đến tình hình của đối phương. Con người tôi từ nhỏ đã lạnh nhạt, cả cha mẹ, gia đình cũng không quan tâm mấy, nhưng cậu ta khác. Tôi nói rồi, cậu ấy là quân tử thật, không làm cả một người lạ phải tổn thương, huống chi là người thân mình. Lúc đó cậu ấy từ chối tôi, cũng không phải không thương tôi, cũng không phải muốn chia tay tôi, cậu ấy chẳng qua chỉ muốn tìm một cách giải quyết không khiến ai đau lòng. Đáng tiếc, một cơ hội giải thích tôi cũng không cho cậu ấy.”



Bạch Ngọc Đường cau mày nghe hết lời của Bàng Thống, anh giống như hơi hiểu ra, lại như không quá hiểu. Anh nói không rõ trong chuyện này là ai đúng ai sai, hoặc, hai người đều không có lỗi, chẳng qua bản thân chuyện này đã khó khăn như vậy, không có cách đơn giản để giải quyết viên mãn được.



Nghĩ tới đấy, Bạch Ngọc Đường híp mắt nhìn Bàng Thống một chút, “Thế, anh bảo hai người mới gặp lại. Mà anh đã thẳng thắn quan hệ của hai người với ba mình, không lẽ người kia lại đồng ý, không phản đối?”



Bàng Thống cười, nụ cười hết sức ngọt ngào, “Cậu ấy đồng ý.”



“Vậy sao.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Xem ra trong mười năm này, hai người đều ở đây nhớ nhung nhau. Bàng đại ca, phải quý trọng tương lai thôi.”



Bàng Thống nhìn bộ dáng nghiêm túc của Bạch Ngọc Đường, lại cười, “Tiểu tử thối, sao lại thành cậu tới an ủi tôi nhỉ.”



Bạch Ngọc Đường cũng cười, anh cầm ly rượu cuối cùng lên nốc cạn, đứng dậy khỏi ghế.



“Này? Cậu tính đi đâu?”



Bạch Ngọc Đường nhìn về phía Bàng Thống mỉm cười, giơ tay chỉ về cửa quán rượu, “Cậu bé của anh tới rồi, tôi cũng nên đi tìm Triển Chiêu. Cảm ơn câu chuyện của anh, tôi thấy, tôi sẽ xử lý thông minh hơn anh một chút. Triển Chiêu vì không muốn tôi khó chịu, nên mới tình nguyện đối mặt với cha mẹ mình. Người làm bạn trai tôi đây cũng không thể quá kém cỏi, anh nói đúng không?”



Nói rồi, Bạch Ngọc Đường nhẹ bước chân, mau chóng rời khỏi quán rượu, lúc đi ngang qua cửa, anh cười híp mắt lên tiếng chào với người đang đứng trước cửa, “Chúc anh may mắn, sư huynh.