Tổ Trọng Án
Chương 28 : Vụ án 3 – Đại Tống chi thuẫn(2)
Ngày đăng: 21:47 18/04/20
Quen biết Triển Chiêu cũng nửa năm, Bạch Ngọc Đường cho tới bây giờ chưa từng thấy qua một Triển Chiêu nóng nảy như vậy. Trên khuôn mặt trắng nõn rõ ràng hiện ra vẻ bất an, nhãn thần dao động, đôi khi còn tỏ ra hốt hoảng. Quan tâm nên bị loạn, vì người gặp chuyện không may là người thân cận nhất của cậu ta cho nên mới không thể giữ bình tĩnh hàng ngày sao? Bạch Ngọc Đường nhấp môi, thu hồi tầm mắt từ khuôn mặt bất an của Triển Chiêu, nghiêm túc nhìn thẳng đường phía trước, dùng hết tốc độ có thể lái xe đi.
“Cậu không cần lo lắng, cảnh sát chúng ta bình thường tra án đều tra trên diện rộng, nhưng cuối cùng có định án hay không đều cần chứng cứ. Anh cậu nếu không làm gì nhất định sẽ không sao.”
“Anh ấy không làm!”
Bạch Ngọc Đường chau mày, vì cách trả lời Triển Chiêu rất vội, giọng nói cũng có chút không vui. Biết mình vừa luống cuống, Triển Chiêu cũng nhăn nhó, giơ tay lên xoa xoa cái trán, nhỏ giọng, “Ngọc Đường, thật xin lỗi.”
“Không cần phải xin lỗi, chúng ta là bạn bè, cậu không cần giấu giếm tâm sự trước mặt tôi. Cậu bây giờ rất khẩn trương, chuyện này tôi có thể hiểu được, nhưng tôi vẫn hy vọng cậu có thể giữ tỉnh táo, dù sao bây giờ chúng ta vẫn chưa biết cụ thể chuyện gì đã xảy ra, hết thảy phải chờ đến được thành phố S mới có thể kết luận, đúng không?”
Triển Chiêu gật đầu một cái, miễn cưỡng cong cong khóe miệng, nhẹ nhàng nheo mắt lại, hít thở sâu mấy lần, giống như đang cố gắng điều chỉnh tâm tình của bản thân.
Nhìn Triển Chiêu đang cố gắng điều chỉnh dáng điệu, vẻ mặt nghiêm túc của thiếu niên thật quá khả ái, không khỏi mỉm cười,
“Tình cảm của cậu với anh rất tốt?”
Hít thở sâu xong, Triển Chiêu dường như cũng tìm lại được một ít tinh thần, chân mày nheo một chút, ghé mắt nhìn gò má Bạch Ngọc Đường đáp
“Triển Huy liên quan đến án này là anh trai cậu ấy. Anh cậu ấy cũng là anh của em, anh xem có thể nể mặt một chút, cho tụi em gặp mặt trước đã? Em đảm bảo, tuyệt đối không gây phiền toái cho anh, cũng tuyệt đối không làm trễ nãi mọi người phá án, được không?”
Hàn Chương vóc người rất cao, thậm chí so Bạch Ngọc Đường còn cao hơn nửa cái đầu, tuổi cũng khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám, bề ngoài tuấn lãng, vẻ mặt nghiêm túc, đôi môi hơi mím lại làm người ta cảm thấy có chút nghiêm túc lại lạnh lùng. Anh quan sát Triển Chiêu từ trên xuống dưới mấy lần, lại dời ánh mắt sang Bạch Ngọc Đường đang cười híp mắt, chân mày vừa nhăn vừa lắc đầu “Không được, chuyện lần này không phải chuyện đùa, ở trên cũng đã ra lệnh, hạn cho một tháng để phá. Người anh em, chú cũng từng làm chuyện này, nhị ca không nói chú cũng nên biết, đang trong thời điểm hiện tại dù ai nói gì cũng không tốt, chú cũng đừng gây khó khăn cho anh, được không?”
“Nhưng nhị ca, kì hạn phá án này cũng đâu phải một hai ba bước, bọn em cũng không có yêu cầu gì khác, chỉ muốn nhìn người một chút có được hay không. Anh xem cậu nhóc, mới đầu hai mươi, cha mẹ đều không ở bên cạnh, chỉ có một anh trai như vậy, từ nhỏ đã sống nương tựa lẫn nhau, anh cho tụi em nhìn sơ qua là được, cách lớp thủy tinh cũng không sao.”
Hàn Chương híp mắt nhìn Bạch Ngọc Đường mấy lần, lại nhìn sang Triển Chiêu, suy nghĩ một chút,dùng sức nhấp đôi môi mỏng một cái. Bạch Ngọc Đường thầm nghĩ không tốt, theo cách lí giải của anh, mỗi lần Hàn Chương lộ ra biểu tình này chứng tỏ tâm trạng của anh đang không vui. Chuyện mình cầu xin hết mười có 9 phải hủy bỏ. Cho nên anh đang tính, đề phòng lát nữa mà bị bác bỏ thì trực tiếp gọi cho Bao Chửng để ổng cùng khối băng to này giao thiệp.
Đúng lúc Hàn Chương sắp mở miệng cự tuyệt Bạch Ngọc Đường với Triển Chiêu, đột nhiên một trận âm thanh náo loạn truyền tới cửa phòng làm việc, chân mày Hàn Chương đột nhiên nhíu chặt, sải bước ra ngoài.
“Làm sao!? Có gì mà kinh hãi!!”
“Hàn Đội! Anh mau đi xem một chút, nghi phạm ở phòng tạm giam bên kia đột ngột nổi điên, làm bị thương mấy anh em của chúng ta rồi!!”
“Anh hai!” Hàn Chương chưa kịp hạ lệnh, Triển Chiêu đã giống như trận gió chạy như bay!!