Tổ Trọng Án

Chương 31 : Vụ án 3 – Đại tống chi thuẫn (5)

Ngày đăng: 21:47 18/04/20


Người ta nói quý tộc đều cần một thời gian kết tinh thì mới có thể bồi dưỡng ra thân phận đặc thù, Đại Tống từ lúc dựng nước tới nay đã trải qua ít nhất bốn đời lãnh đạo, thời gian tạo dân giàu nước mạnh, cũng tạo ra một ít gia đình quý tộc to to nhỏ nhỏ. Ba mươi bảy năm trước, hai giới chính trị và thương trường của Đại Tống bị liên nhân (quan hệ thông gia) Giang – Bạch gây chấn động, đồng thời càng xúc tiến cho sự hòa hợp của cả hai gia đình quý đại thế gia, mà sự ra đời Bạch Cẩm Đường chính là kết quả từ đám hỏi năm đó. Thân là con trưởng đích tôn của chi trưởng Bạch gia, Bạch Cẩm Đường địa vị tôn quý, lớn lên trong môi trường hậu đãi, học trường danh tiếng, sau nhập ngũ, nữa làm chính trị, một đường sở hướng phi mị (đánh đâu thắng đó), làm người ta hâm mộ không dứt. Sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, tình trường bất khả chiến bại, ngoại trừ từng có một cuộc hôn nhân thất bại cực ngắn ngủi ra, cuộc đời của hắn có thể nói chẳng có chút tiếc nuối nào. (=[]= thì ra nhà chú Bạch là quý tộc, đừng hỏi sao chánh chó vãi)



Thế nhưng lúc Bạch Cẩm Đường đảm nhận chức vụ thứ trưởng bộ quốc phòng Đại Tống, cũng không đem cuộc hôn nhân ngắn ngủi đó thành điểm nhơ, hắn lưu lại con trai Vân Sinh của vợ trước xem như trân bảo, hết lòng chiếu cố, dạy dỗ cẩn thận, trước mặt người ta cũng không kiêng kị lộ ra thân phận gà trống nuôi con của mình. Mà hiển nhiên loại thái độ này lại cộng thêm cho Bạch Cẩm Đường không ít điểm, rất nhiều người vì muốn lọt vào mắt xanh của hắn mà lo trước tính sau, tranh giành nhau đuổi theo bước chân phóng đãng không kiềm chế của hắn, chân thành cống hiến, tự nguyện chịu chà đạp. 



Đích xác là chà đạp, vì trong những người ở trên chưa từng có người nào thành công, thậm chí có được một chút tình cảm của Bạch Cẩm Đường cũng không ai có thể. Về vấn đề này Bạch Ngọc Đường nói không sai, vị anh hai này của anh thực sự là cặn bã, từ nhỏ đến lớn đều như thế. Nhưng bản chất con người rất phức tạp, đối với tình nhân cặn bã, nhưng đối với người khác chưa hẳn là cặn bã. Ban đầu—– nhìn qua hắn đối với anh hai Triển Chiêu hình như còn rất tốt. 



Bạch Ngọc Đường híp mắt, thẫn thờ đi tới trước giường của Triển Huy, giơ hai ngón tay, đem móng chuột đang ở cổ tay Triển Huy mà chiến đấu với cái còng của ông anh mình vất qua một bên (má như vất gián =]]). Có chút áy náy nhìn Triển Huy cười cười, xoa đôi chân mày vì mất thể diện mà nhíu lại, Bạch Ngọc Đường nhìn ông anh nhà mình bất đắc dĩ thở dài, “Anh hai, trước hết bình tĩnh lại đã. Hơn nữa, anh có nên giải thích với em một chút, tại sao anh lại xuất hiện ở nơi này?” 



Bạch Cẩm Đường trợn mắt nhìn thằng em mình một cái, không thèm để ý tới nó, lại dây dưa bên người Triển Huy, nghiến răng nghiến lợi chăm chăm nhìn còng tay đã. Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, quay đầu nhìn Triển Chiêu, “Cậu là đi gọi điện cho anh hai tôi à?” 



Triển Chiêu ngơ ngác lắc đầu, chợt như nghĩ tới chuyện gì, lập tức nhìn Bạch Ngọc Đường nháy mắt, ý bảo anh không cần nói tiếp. Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày, bước mấy bước đến cạnh Triển Chiêu, “Có chuyện gì không?” 



Triển Chiêu thiêu mi, liếc mắt nhìn hai người bên kia giường bệnh, dường như đang do dự. Bạch Ngọc Đường hiểu rõ gật đầu, lần nữa quay lại bên kia, đưa ngón tay chọt chọt đầu ông anh mình (má láo quá =]]]), trong ánh mắt tức giận của đối phương nhàn nhã nói, “Anh ở lại đây chiếu cố Triển đại ca mấy phút, em đi tìm Hàn hỏi thăm vụ án.” 



“Được, mau cút đi!!” Bạch Cẩm Đường tức giận khoát tay, xoay người, ngón tay lại ở chỗ còng tay nhẹ nhàng bóp vài cái, trong ánh mắt bất lực của Bạch Ngọc Đường đem mảnh kim loại tượng trưng cho luật pháp tối cao tháo ra, sau đó hài lòng gật đầu, ngẩng mặt hướng về phía Triển Huy toét miệng cười lấy lòng.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu lắc đầu. “Chuyện này cậu nhất định phải tránh.” 



“Nếu tôi nói không thì sao? Anh bắt tôi lại chắc?” Triển Chiêu giọng có chút nóng nảy.



“Đương nhiên không rồi, chỗ này không phải địa bàn của tôi.” Bạch Ngọc Đường thờ ơ nhún vai, sau đó như suy tư, “Hơn nữa, từ việc anh tôi xuất hiện nhanh như vậy đã thấy, rất sớm chỗ này cũng không phải nơi bọn Hàn nhị ca có thể định đoạt.” 



Triển Chiêu sửng sốt, Bạch Ngọc Đường tự nhiên trở nên hết sức nghiêm túc, “Nếu tôi đoán không sai, chuyện lần này, kiểu gì quân đội cũng sẽ nhúng tay vào.” 



“Quân đội—–” 



“Đúng vậy, quân đội.” Bạch Ngọc Đường lông mày khẽ nhếch, “Tin xấu là bọn vũ phu thuộc quân đội bình thường đã rất không nói đạo lý. Mà tin tốt…..” 



Bạch Ngọc Đường câu khóe miệng cười “Tin tốt là có anh hai tôi ở đây, mà đem ổng đặt chung một chỗ với mấy người kia còn – không nói đạo lý hơn rất nhiều.”