Tổ Trọng Án
Chương 41 : Vụ án 4 – Như ảnh tùy hình (1)
Ngày đăng: 21:47 18/04/20
Từ lúc đại án lần trước phát sinh đến nay đã qua sáu tháng, thành phố D gần đây lại trở về cảnh gió yên sóng lặng như xưa, từ lãnh đạo đến công chúng, bao gồm toàn bộ thành viên tổ trọng án cũng rơi vào trạng thái đã rảnh là rảnh đến chết luôn.
Thành viên tổ trọng án ai cũng vô cùng tự giác, thời điểm bận rộn vụ án, tập thể đều tự giác làm thêm giờ, mà khi không có vụ án, cả đám liền “tự giác” đi mò cá tập thể.
Bạch Ngọc Đường vì phải trị chứng mất ngủ, cả ngày không có gì làm liên chạy qua phòng làm việc của Triển Chiêu, người của tổ hầu như đều đã quen với trạng thái của vị thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi này. Trương Long Triệu Hổ hai tên tâm đầu ý hợp, không có gì làm thì chạy xuống đu bám tổ theo vết ở tầng dười, lấy thông tin cá nhân của Triển Chiêu làm mồi, tiếp cận một nhóm mỹ nữ tổ cảnh sát cùng A Mẫn nói chuyện phiếm. Cũng may những thông tin cá nhân kia đều là kết quả từ 3 phần thật thêm 7 phần tự phát triển ra, lúc đó nếu không bị Triển Chiêu quấy rối, chắc cũng không rõ bản thân đã bị bán rất nhiều lần.
Vương Triều Mã Hán so với hai tên kia lớn hơn mấy tuổi, dĩ nhiên tương đối đáng tin, bọn họ là một trong số ít cảnh viên của tổ trọng án vẫn luôn ở yên vị trí của mình. Đương nhiên, đó là nếu như hai người không sử dụng máy tính công để đăng nhập mạng chơi game online, sau đó làm virus nhiễm vô hệ thống chủ, khiến Công Tôn khoa trưởng tình tình hiền lương hiếm hoi lắm mới phải rú lên một trận, để Bao Chửng cảm thấy yên tâm hơn một chút. Cho nên, sau khi mấy ngày như thế kéo dài suốt một tháng, Bao Chửng rốt cục không thể nhịn được nữa, giơ tay đuổi tất cả mọi người về nhà, tiếp theo xách túi lên lưng lôi Công Tôn Sách đi nghỉ phép.
Nơi nghỉ phép là một hải đảo tuốt phía nam Đại Tống, nói thật Công Tôn Sách rất không thích nghỉ phép ở biển, nhưng thời gian này cũng đành bó tay, hơn nửa Trung Quốc bây giờ đang rất lạnh, thành phố D lại còn có tuyết rơi, nơi duy nhất ấm áp được một chút chắc chỉ còn mấy thành thị phía nam, bất đắc dĩ, Công Tôn Sách không thể làm gì khác ngoài việc đi theo Bao Chửng tới thành phố H, gió thổi lồng lộng, nắng chiếu trên cao.
Lúc vào quán rượu đã là buổi sáng, hai người trước lên phòng nghỉ ngơi xong, Bao Chửng lập tức nói muốn xuống nước, Công Tôn Sách lại muốn ở lại quán online, Bao Chửng dĩ nhiên không thể đồng ý. Cho nên cả hai pk một trận (pk = đối kháng aka oánh lộn), cuối cùng Bao Chửng thể lực xa hơn một đoạn đã chiến thắng trạch nam Công Tôn. Công Tôn Sách dưới sự giám thị nghiêm ngặt của Bao Chửng miễn cưỡng thay đồ bơi, trước khi đi còn không quên kiên trì đòi mang theo túi đeo lưng, dưới ánh mắt khinh bỉ của Bao Chửng lôi một đống trang bị điện tử lớn nhỏ từ trong túi ra kiểm lại một lần.
Vừa ra bờ biển Bao Chửng liền lôi Công Tôn Sách xuống nước, kết quả chưa tới 10 phút lại phải kéo Công Tôn Sách một bụng đầy nước, thoi thóp nửa mạng trở về bờ, mặc Bao Chửng uy hiếp, dụ dỗ kiểu gì cũng không đến gần biển dù chỉ nửa bước. Bao Chửng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác ngoài việc đắng cay một mình ôm biển rộng. Công Tôn ở trên bờ tìm một cây dừa lớn, dưới bóng cây thuê thêm cái ghế nằm, phơi một chút ánh mặt trời rải rác dưới tán cây, mở túi lấy ra máy tinh xách tay, thoải mái thở phào, đây mới là kỳ nghỉ.
Nghĩ đến đây, Công Tôn Sách giương mắt nhìn ra phía xa, bóng dáng Bao Chửng cao lớn ngăm đen thoắt ẩn thoắt hiện trong nước biển xanh ngọc bích lại điểm thêm chút hồng hồng. Khóe miệng hơi câu, Công Tôn Sách thoải mái nhắm hai mắt lại . Kể từ khi tốt nghiệp đại học, cảnh giời của anh với Bao Chửng hòa vào nhau cũng xem là tốt, chức vụ càng cao, cấp bậc phá án cũng ngày càng cao, trách nhiệm nặng hơn càng mang thêm bận rộn, mà bận rộn lại mang tới áp lực lẫn mệt mỏi, có khi cả người đang nghỉ ngơi, tâm cũng khó mà nghỉ ngơi được, cho nên có được những ngày thích ý như thế này càng thêm trân trọng.
Khó có khi được lúc nhàn rỗi, Công Tôn Sách cũng chẳng muốn xem bất kỳ chuyện gì liên quan đến công việc, chỉ tùy ý xem vài tin tức vô thưởng vô phạt, sau đó vào Weibo của mình. Trong số đồng nghiệp chỉ có Bao Chửng với Bàng Thống biết weibo của anh, Bao Chửng là do sống chung sớm tối không giấu được, Bàng Thống là do có lần Công Tôn Sách đang làm việc ngồi mò cá bị đối phương bắt gặp, thế là bị cưỡng ép add luôn, không có cách nào phản kháng. Bây giờ anh cùng Bao Chửng đang ở hải đảo nghỉ phép cùng nhau, dĩ nhiên người duy nhất còn dư lại chỉ có thể là Bàng Thống.
Quả nhiên, vừa mở Weibo ra, đã thấy tin nhắn của Bàng Thống lóe sáng, mở ra rồi, là một chuỗi dài nũng nịu đáng yêu cùng than vãn. Nội dung than vãn trên căn bản vẫn như cũ về Bàng Tiểu Điệp, Bàng Thống tố cáo em gái nhà mình gần đây vẫn liên tục đuổi giết hắn, ép hắn bán tin tức đồng đội của tổ trọng án, nhất là tin tức của Bạch Ngọc Đường. Dĩ nhiên cái tên không có tiền đồ này cũng chỉ tố cáo cho có mà thôi, hắn vẫn là không có can đảm dám đắc tội Bàng Tiểu Điệp thật, người khác không biết nhưng Công Tôn Sách vẫn biết, đừng nhìn Bàng Thống có bề ngoài hoa hoa công tử, trong tâm lại là kẻ phục tùng em gái, cô em này của hắn mặc dù không thể yêu, nhưng bất đắc dĩ lại khiến Bàng Thống đau lòng chết được. Vậy nên bây giờ một Bàng Thống đang bị kẹp giữa em gái thân yêu và chức trách, chỉ có thể tìm Công Tôn Sách để làm nũng mà thôi, dù sao ngoài Công Tôn Sách, chẳng còn người thứ hai nào có thể giữ bí mật cho hắn đồng thời nguyện ý nghe hắn lải nhải.
Công Tôn Sách nhăn nhó, rất nhanh liền gật đầu, “Đúng vậy, thi thể đã bị dời đi, nhưng thứ dời thi thể đi không phải hung thủ mà là nước biển. Cô ta là bị nước biển đẩy lên bờ, nói thế, cô ta bị giết ở trong nước sao?”
“Hoặc là bị chôn trên bờ cát, sau khi triều dâng thì dạt vào bãi biển, toàn bộ đều phải chờ nghiệm thi mới có thể kết luận.” Bao Chửng đứng lên, vỗ tay một cái, nhìn Công Tôn Sách nói, “Giao cho cảnh sát địa phương đi, đây không thuộc phạm vi chúng ta quản lý.”
Công Tôn Sách gật đầu, sắc mặt có chút không tốt, anh nghĩ đến lời nói khi nãy của Bao Chửng lúc ở dưới tàng cây, qua nhiên cái thế giới này đâu đâu cũng tràn đầy nguy hiểm, kể cả địa điểm du lịch đẹp như tranh vẽ này.
Trở lại quán trọ, tâm tình của cả hai cũng có chút nặng nề, hai người cùng lười nói chuyện, vì vậy từng người cầm điện thoại, vùi trên giường của mình, Bao Chửng thì lướt mấy diễn đàn dành cho người sành ăn (bác Bao sành ăn!?), Công Tôn Sách thì mở QQ tán gẫu với Bàng Thống. Bất giác hai tiếng đã trôi qua, đột nhiên có người gõ cửa, cả hai cũng giật mình.
Mở cửa ra, người gõ chính là một cô gái, tuổi trên dưới 30, ăn mặc chuyên nghiệp, nhìn qua hoàn toàn không giống du khách. Bao Chửng nhìn cô ta có chút sững sờ, mà trên mặt người kia lại hiện lên một nụ cười dĩ nhiên.
Cô ta nhìn vào tay Bao Chửng một cái, trên điện thoại là hình ảnh một cái bánh bao đặc biệt dễ thấy, “Lâu rồi không gặp, Bao hắc tử, cậu vẫn còn thích ăn bánh bao đến thế sao?”
“Hê? Con gái gọi cậu như vậy cũng không có mấy người.” Công Tôn Sách thanh âm này cũng vội vàng chạy tới, cùng cô gái đứng ở cửa nhìn nhau cười, “Thì ra là cô à, bạn học cũ.”
“Sở, Sở sở, cô, cô thế nào lại —-” Bao Chửng có chút căng thẳng, lại cà lăm.
“Sở cái gì mà Sở, tôi tới tìm hai người các cậu bàn chuyện vụ án đây,” Lăng Sở Sở hơi bĩu môi, trợn mắt nhìn Bao Chửng, “Dám nhúng tay vào vụ án của cảnh sát thành phố H bọn tôi, thì đừng hòng dễ dàng chạy mất, Bao Hắc Tử, lần này cậu nhất định phải giúp tôi!!”