Tổ Trọng Án

Chương 43 : Vụ án 4 – Như ảnh tùy hình (3)

Ngày đăng: 21:47 18/04/20


Lăng Sở Sở gây chuyện xong chạy đi. để lại hai kẻ bị sét đánh toàn thân mặt đối mặt, ngẩn người giơ mắt nhìn đối phương. Chừng nửa phút sau, Bao Chửng hồi thân, mới ý thức được Lăng Sở Sở mới dùng một câu nói đã đem bí mật mình giấu ở đáy lòng suốt 10 năm nói ra. Tim có cảm giác truyền tải không ngừng, đập điên cuồng khiến huyết dịch lưu động trong mạch máu đến thừa thãi, nhiệt độ dưới da cũng dần nóng lên, làm không khí xung quanh cơ thể cũng có chút ấm áp.



Thật ra, từ trước đây rất lâu Bao Chửng cũng đã phát giác bản thân hắn có cảm giác không bình thường với Công Tôn Sách, nhưng vì hai người họ quá mức thân thuộc, cùng quá mức thân mật, nên cái loại thân thuộc với thân mật này mới đem sự bất thường đó giải thích thành vô số loại khác nhau, lại vô cùng khó khăn để Bao Chưng đánh đồng nó với tình yêu. Công Tôn Sách so với Bao Chửng chỉ thua nửa tuổi, hai người họ bắt đầu từ mẫu giáo đã là bạn học, tiểu học, sơ trung (cấp hai) vẫn là cùng lớp, đến tận cao trung tuy khác lớp, nhưng hai phòng học vẫn cứ sát nhau. Liên tiếp mười mấy năm cùng lên trường cùng tan học, cùng làm bài tập cùng ôn thi, cùng nhau trải qua kỳ thi tốt nghiệp thiên hồn địa ám. Đối phương nhìn thấy mình vì cô gái thầm thương mà cảm thấy khổ sở, lắng nghe mình bày tỏ tâm tình đưa đám không vui vì chuyện yêu đương thất bại. Lúc cùng đám học sinh bất hảo trường bên đánh lộn bên mình cũng luôn có một người nhảy đến giúp một tay không kể sống chết, cho dù là bị đánh cũng có người cùng chịu, trốn học thì giúp bao che, bị phạt bên người cũng có một người cùng nhau chịu phạt. Có lẽ từ những thời điểm nhỏ đó đã tồn tại một tình bạn thuần khiết, nhưng không phải ai cũng may mắn giữ được tình bạn này đến tận lúc lớn lên. Bao Chửng cùng Công Tôn Sách về sau cùng thi vào trường cảnh sát, mặc dù chuyên môn khác nhau, nhưng vẫn như cũ có thể cùng làm chung sau khi tốt nghiệp, như vậy liền có thể tiếp tục ở bên nhau.



Từ nhỏ Bao Chửng đã thích Công Tôn Sách, nếu không nhiều bạn bè như vậy, làm sao hắn lại một mực dính vào bên người Công Tôn Sách không chịu đi chứ. Công Tôn Sách từ bé đến lớn đẹp trai lại thông minh, nhân duyên tốt, hơn nữa gia cảnh cũng tốt vô cùng, trong tay không thiếu tiền tiêu, lần nào đến môi trường mới cũng đều nhờ sức quyến rũ bản thân cùng tiền mà trở thành tâm điểm của cả lớp. So với Công Tôn Sách, Bao Chửng lại trở nên tầm thường. Hăn hơn Công Tôn Sách nửa tuổi, mà có lẽ cũng do khác biệt nửa tuổi này, mà hắn luôn cao hơn Công Tôn Sách, đen thùi đứng sau lưng người ta, giống hệt hắc diện thần (thần mặt đen =]]). Bề ngoài Bao Chững không cũng khó nhìn, hắn ngũ quan đoan chính, lúc không cười luôn có cảm giác nghiêm trang đĩnh đạc, sở dĩ hắn không thể cười, là vì cười lên một tiếng sẽ khiến người ta cảm thấy hắn rất ngu. Bởi vậy lúc đầu Công Tôn Sách thật không thể nào ưa hắn, Bao Chửng luôn đi theo anh, anh cũng không để ý, dù sao bên người Công Tôn Sách khi nào chẳng có một đám người vây quanh, nhiều thêm một Bao Chửng, cũng chẳng gọi là nhiều. Nhưng thời gian đôi lúc rất thần kỳ. Thời gian trôi qua, môi trường xung quanh dần thay đổi, người đến rồi đi, đến 10 năm sau này, Công Tôn Sách đột nhiên phát hiện, từ đầu chí cuối người một mực ở lại bên anh chỉ còn mình Bao Chửng.



Sau đó, gia đình Công Tôn Sách gặp biến cố lớn, cha mẹ anh vì tại nạn giao thông ngoài ý muốn đồng loạt bỏ anh đi. Công Tôn Sách thừa kế công ty cha mẹ để lại, lại không cách nào tiếp tục kinh doanh, đành không thể làm gì hơn là nhờ luật sư giúp đỡ bán công ty, bỏ vào ngân hàng cùng di sản còn lại. Một năm nọ Công Tôn Sách vừa lên lớp mười, anh đột nhiên phát hiện, cha mẹ thương yêu cùng căn nhà ấm áp trong nháy mắt biến thành một chuỗi con số trên sổ tiết kiệm. Công Tôn Sách trẻ tuổi mờ mịt ngẩng đầu, chỉ thấy dưới bầu trời màu xám nhỏ xuống giọt mưa, cùng một đôi tay ngăm đen ấm áp. Là tay của Bao Chửng giúp anh lau đi nước mắt, bắt đầu từ đó, Công Tôn Sách lại có thói quen đi theo Bao Chửng, theo hắn vào trường cảnh sát, theo hắn tới thành phố D, tất thảy cũng là 10 năm.



Mười năm là một chuyện xưa rất dài, xa tới mức không thể dùng hai chữ mập mờ trong miệng Lăng Sở Sở là có thể tổng kết. Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, Bao Chửng phát hiện ra mình thích Công Tôn Sách, nhưng hắn không nói ra, có lẽ Công Tôn Sách cũng cảm thấy, vậy mà lại lựa chọn im lặng như không biết chuyện gì. Hai người chiếu cố nhau, lệ thuộc nhau, tựa như người một nhà. Lớp cửa sổ bằng giấy đó bây giờ vẫn chưa bị đâm thủng, hai người cũng mơ hồ cố ý duy trì quan hệ như vậy. Thực ra, hai người tới giờ vẫn không mập mờ, một chút cũng không. Không phải mập mờ, chẳng qua là quý trọng.



“A Sách.” Giọng Bao Chửng hơi run, hắn nhìn ánh mắt Công Tôn Sách, lại phát hiện bóng dáng mình ở đáy mắt đối phương. Thấy mắt mình hiện ra sự phấn khích, Bao Chửng mới ý thức được, thì ra trong lúc vô tình, cả hai đã đến gần nhau như vậy.



“Mấy năm rồi cậu không gọi tôi như thế.” Công Tôn Sách khóe miệng hơi câu, vệt hồng trên mặt lại vạch trần sự thật rằng tim anh cũng đang phấn khích như hắn. Anh nhìn mặt Bao Chửng, khuôn mặt nghiêm túc này đến lúc trưởng thành cũng không còn bộ dáng tròn tròn hồi trước, đẹp hơn rất nhiêu, cũng không còn giống bánh bao gì hết. Công Tôn Sách không nhịn được đưa tay ra, muốn dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào gò má Bao Chửng, thấy Bao Chửng muốn lui ra sau tránh, Công Tôn Sách cũng mất hứng, cau mày.



“Cậu không có gì muốn nói với tôi thì tôi đi làm chuyện đứng đắn.” Công Tôn Sách xoay người, định quay lại phòng.



“Khoan!” Bao Chửng bắt lại cổ tay Công Tôn Sách, “Chờ đã.”



“Không chờ được, còn có án tử cần điều tra đây.” Giọng Công Tôn Sách có chút cáu kỉnh, dùng sức giãy, vậy mà không cách nào thoát khỏi sự kiềm chế mạnh mẽ của đội trưởng tổ trọng án.



“Triển Chiêu đang xem tài liệu, chúng ta phải để cậu ấy có nhiều thời gian.” Bao Chửng tiến lên trước nửa bước, từ đàng sau ôm chặt bả vai Công Tôn Sách, đem Công Tôn khoa trưởng trẻ trung ôm chặt vào trong lòng.


“Nói tôi nghe, tối qua xảy ra chuyện gì?”



Bạch Ngọc Đường híp mắt, “Tối qua?”



“Phải, tối qua đã xảy ra chuyện gì, anh ở đây sợ cái gì?” Triển Chiêu tiếp tục dùng ngữ điệu bình tĩnh dịu dàng hỏi, “Bạch Ngọc Đường, hiện giờ anh đang tỉnh táo, cũng rất an toàn, anh đem tất cả mọi chuyện kể cho tôi biết, tôi sẽ giúp anh.”



“An toàn.” Ánh mắt Bạch Ngọc Đường đột nhiên hơi sáng lên, anh chăm chăm nhìn vào mắt Triển Chiêu, thật lâu cũng không nói.



Triển Chiêu kiên nhẫn đợi Bạch Ngọc Đường, đến 5 phút sau, ánh mắt Bạch Ngọc Đường cuối cùng mới lóe lên một tia tỉnh táo, giống như linh hồn của anh cũng vừa về chỗ cũ, Bạch Ngọc Đường tỉnh táo mọi khi đã trở lại.



“Triển Chiêu.” Bạch Ngọc Đường vẫn nhìn Triển Chiêu, nhưng không dùng lại ánh mắt mù mịt, ngây ngô ban nãy, Triển Chiêu khi này mới hoàn toàn thả lòng, không ai rõ hơn cậu, rằng trạng thái vừa rồi của Bạch Ngọc Đường cực kỳ nguy hiểm. Ánh mắt của anh ta cùng với những người bệnh tâm thần khi bị kích thích mạnh mẽ giống hệt nhau, ánh mắt như thế cậu cùng từng thấy qua trên người anh hai Triển Huy, cũng từng thấy qua trong mắt của rất nhiều tên tội phạm. Mà Bạch Ngọc Đường vừa nãy, tuyệt đối không phải Bạch Ngọc Đường bình thường, chỉ cần trên người anh ta xảy ra chuyện gì, nhất định là chuyện nguy hiểm, bất kể là đối với bản thân anh ta, hay đối với người khác cũng thế.



“Bạch Ngọc Đường, anh tỉnh chưa?” Triển Chiêu vì muốn xác định, mới hỏi lại một câu.



Bạch Ngọc Đường nhấp môi, gật đầu.



Triển Chiêu thở dài, buông lỏng tay Bạch Ngọc Đường ra, tính rút tay về. Nhiệt độ ấm áp trong tay đột nhiên biến mất, Bạch Ngọc Đường tự nhiên lại có chút miễn cưỡng dùng sức nắm chặt tay Triển Chiêu, Triển Chiêu sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường. Biểu tình có hơi lúng túng khiến Bạch Ngọc Đường thả lỏng tay.



“Nếu tỉnh rồi, vậy anh có thể giải thích một chút xem đây là chuyện gì không?” Triển Chiêu nhìn chung quanh căn phòng bừa vãi một cái, rồi lại nhìn bùn đất trên người Bạch Ngọc Đường.



Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ cười, đứng lên, đưa mắt nhìn quầy bar bị đập nát, nhìn Triển Chiếu nói, “Không có gì đãi cậu, giờ cậu tạm thời ngồi đó trước, tôi đi thay quần áo, chờ tôi quay lại sẽ giải thích với cậu sau.”