Tổ Trọng Án

Chương 62 : Vụ án 5 – Bạo liệt nghi vấn (9)

Ngày đăng: 21:48 18/04/20


Tô Hồng lạnh lùng nhìn Bàng Thống, hình như cũng không định trả lời. Bàng Thống lúng túng cười, đang định tìm để tài để bớt lúng tung, không ngờ Tô Hồng lại đột nhiên mở miệng, “Phải, tôi với cậu ta là đồng nghiệp, trước kia cũng thế, giờ cũng thế.”



“Ồ” Bàng Thống gật đầu, sau đó lại nhiều chuyện hỏi tiếp, “Vậy trừ đồng nghiệp ra thì sao? Hai người còn có quan hệ gì khác không?”



“Ý anh là sao?” Tô Hồng không vui nhìn Bàng Thống.



Bàng Thống lại cười hê hê, “Giả dụ như yêu nhau không thành hay là từng chia tay các loại.”



Vụ án lần này xảy ra lúc 3 giờ chiều, không phải giờ cao điểm ở ga tàu, vậy mà vụ nổ lại khiến người chết còn nhiều hơn cả án trước. Ba người bị nổ chết tại chỗ, năm người bị thương nặng, thương nhẹ không tới ba mươi.



“Hắn đã tăng uy lực của bom.” Triển Chiêu đứng giữa nơi đổ nát, tự lẩm nhẩm, “Trong chín giờ ngắn ngủi, tốc độ này cũng không giống tội phạm thăng cấp, mà giống có tính toán sẵn hơn.”



Cách Triển Chiêu không tới 5 thước, pháp y Tần Giản đang ngồi chồm hổm quan sát một cỗ thi thể nữ, đây là thi thể ở gần trung tâm vụ nổ nhất, lại bị gió do bom tạo ra thổi bay xa đến gần 5 m.



Triển Chiêu đi tới từng bước một, thi thể không toàn diện kia làm cậu cảm thấy khó chịu cả người, nhưng sau khi thấy qua cảnh Tần Giản giải phẫu thi thể rồi, mức độ này cũng không khiến cậu cảm thấy muốn nôn nữa.



Triển Chiêu cũng ngồi xổm xuống, hỏi nhỏ: “Trên người cô ấy cũng dính rất nhiều sắt vụn sao?”



Tần Giản căn bản  cũng không ngẩng đầu, dùng bàn chải cà lấy những thứ dính bên ngoài thi thể, vừa dùng giọng bình thản chuyên dụng trả lời Triển Chiêu. “Cậu có thấy lỗ thủng bên ngoài không?”



Triển Chiêu gật đầu, Tần Giản tiếp tục nói. “trừ sắt vụn bắn vào cơ thể ra, còn có rất nhiều thứ xuyên qua người tạo thành vết thương. Cô ấy đứng quá gần trung tâm vụ nổ, tôi nghĩ phần lớn sắt vụn đã xuyên qua người cô ta, ngoài những mảnh bị xương ngăn lại ra, còn sót cũng không nhiều. Lúc cô ta bị khí áp đẩy tới đây đã chết, có lẽ vỡ tim mà chết.” Nói tới đây, Tần Giản đưa tay sờ ngực phải của thi thể, nghiêng đầu nhìn Triển Chiêu, khóe miệng cứng đơ hơi ngoắc, “Tôi đoán đúng rồi.”




“Ồ” Bàng Thống gật đầu, sau đó lại nhiều chuyện hỏi tiếp, “Vậy trừ đồng nghiệp ra thì sao? Hai người còn có quan hệ gì khác không?”



“Ý anh là sao?” Tô Hồng không vui nhìn Bàng Thống.



Bàng Thống lại cười hê hê, “Giả dụ như yêu nhau không thành hay là từng chia tay các loại.”



Chân mày Tô Hồng đã nhăn lại, cô nhìn Bàng Thông từ trên xuống dưới một hồi lầu, cuối cùng, đưa mắt ra sau Bàng Thống, nhìn đám ký giả sau lưng hắn một lần, mới lạnh lùng nói, “Không trách anh sẽ có cô em gái như Bàng Tiểu Điệp.”



“Hả?” Bàng Thống ngây người, “Là sao?”



“Ý tôi là, công việc bây giờ của anh là đi đối phó với cô em gái đó, không để cô ta gây trở ngại cho công việc của chúng ta, chứ không phải ở đây nhiều chuyện quan hệ của tôi với Bạch Ngọc Đường.”



Dứt lời, Tô Hồng lạnh lùng trợn mắt với Bàng Thống, quay người nghênh ngang đi.



Bóng lưng của Tô Hồng cũng không thướt tha như phái nữ, mà vô cùng giàu kinh nghiệm, nhìn qua giống hiệp khách nữ giả nam trang. Con gái như thế này Bàng Thống chưa từng gặp qua, bây giờ hắn đã hiểu vì sao tên cáu kỉnh như Bạch Ngọc Đường lại có nhiều chủ đề để nói với Tô Hồng như vậy. Khó trách hai người sẽ làm đồng nghiệp, người xuất thân từ đặc cảnh đều là người kì quái.



Nghĩ đến đây, ngài quản lý tin tức quyết định tự động rút lui, xoay người, điều chỉnh vẻ mặt, treo lên nụ cười chuyên nghiệp đi về phia đại quân truyền thông do em gái hắn cầm đầu. Vừa nãy đội trưởng Bao đã phân phó, một giờ sau, mở buổi chiêu đãi ký giả ở đại sảnh cục thành phố. Tin tức thế này là thứ bọn sói kia thích nhất. Bây giờ hắn tới thông báo “tin tốt” cho bọn chúng, bọn họ nhất định sẽ không đưa bộ mặt lạnh lùng như Tô Hồng ra đón hắn đâu ha.