Tổ Trọng Án

Chương 64 : Vụ án 5 – Bạo liệt nghi vấn (11)

Ngày đăng: 21:48 18/04/20


Trên mặt Triển Chiêu một lấn nữa hiện ra vẻ mặt khẩn trương xen lẫn phấn khích, tay cũng không tự chủ được run rảy, mỗi khi sắp đến gần chân tướng, cậu đều không nhịn được mà toát ra vẻ mặt này. Vụ án sắp kết thúc, đồng nghĩa, nguy hiểm càng lúc càng gần.



Nhưng lúc này, Triển Chiêu phát hiện có người cầm lấy tay của cậu, giật mình, cậu hơi nheo mắt, lại nhận được ánh mắt Bạch Ngọc Đường. Triển Chiêu nhíu mày, muốn  rút tay lại, nhưng Bạch Ngọc Đường cũng không muốn buông lỏng.



“Tay cậu đang run.”



Triển Chiêu bất ngờ, sau đó gật đầu, “Anh buông tay ra đi, tôi không sao.”



Cả chặng đường tiếp theo, Triển Chiêu không nói lời nào, Bạch Ngọc Đường cũng không thể mở miệng, vì vậy hai người chỉ có thể ngồi đàng sau, bối rối cảm nhận không khí nặng nề ngột ngạt trong xe. Mà Tô Hồng đang đảm nhận nhiệm vụ tài xế thoạt nhìn hình như rất vui vẻ, sau khi quẹo vào đầu đường, cô dùng kính chiếu hậu nhìn sắc mặt sắp sửa biến thành màu đen của Triển Chiêu, đột nhiên khẽ mỉm cười, phá vỡ không khí nặng nề trong xe.



“Triển Chiêu, vừa rồi tôi có nghe câu cuối cùng cậu nói với Tần Giản, cậu bảo hung thủ cùng người bị hại có quan hệ nào đó, có thể giải thích kỹ kỹ một chút không?”



Lời của Tô Hồng làm Triển Chiêu trầm tư một lát, sau vụ án kia vì sợ lại phạm phải sai lân, nên Triển Chiêu rất hay trầm tư như vậy. Suy nghĩ về vụ án khiến cậu tạm thời quên mất hành động trẻ con vừa nãy của Bạch Ngọc Đường, trên mặt Triển Chiêu dần hiện ra sự cơ trí thường có, cảm giác thành thục không hợp lứa tuổi lại một lần nữa thu hút ánh mắt Bạch Ngọc Đường. Từ góc độ của anh nhìn qua, có thể rõ ràng đoán được, đại não Triển Chiêu đang nhanh chóng tính toán cái gì.



“Sao vậy, không muốn nói ư?” Tô Hồng lái xe, phải nhìn đường không thể quá tập trung quan sát vẻ mặt của Triển Chiêu, mãi không nghe thấy trả lời, cô còn tưởng Triển Chiêu không muốn chia xẻ điều tra với mình. Triển Chiêu nhíu mày, trả lời, “Căn cứ vào hồ sơ viết, phác họa liên quan tới kẻ tình nghi sẽ là thế này.”



Nói tới đây, Triển Chiêu hới dừng lại, cậu nhìn qua Bạch Ngọc Đường ở bên kia một chút, kết quả ngoài ý muốn phát hiện, Bạch Ngọc Đường đang rõ ràng nhìn thẳng cậu, ánh mắt kia dường như còn mang theo chút nhiệt độ làm cậu bất an. Không biết bắt đầu từ lúc nào, Bạch Ngọc Đường đã thường xuyên dùng ánh mắt này nhìn cậu, lần gần đây nhất hình như là lúc bắt đầu làm hồ sơ trong phòng làm việc? Triển Chiêu cau mày, đại não bắt đầu khinh bỉ mình lại đi ghi nhớ sự việc nhàm chán ấy.



Cậu nhẹ nhàng ho một tiếng, dùng cách nói thật nhanh bắt đầu miêu tả thông tin đại não truyền tới cho cậu.



“Kẻ tình nghi phạm tội là phái nam, có đầy đủ dụng cụ chế tạo, dây chuyền sản xuất, điện, kiến thức về bom. Lúc trẻ từng bị cú sốc rất lơn, có thể bị bệnh mãn tính, sự nghiệp bị đình trệ, thu nhập trung bình thấp. Là một người vô cùng cố chấp, bệnh hoạn, tự cho mình là trung tâm, có nhân cách yêu mình thái quá, thích thể hiện, khoe khoang, thậm chí có khả năng bị ảo tưởng dai dẳng. Loại ảo tưởng này có thể ổn định, hệ thông, có đặc tính hợp lý. Căn cứ vào chuyện cố chấp của hắn, có thể thấy bề ngoài của hắn rất tươm tất. Theo nội dung được viết trong hồ sơ về thời gian gây án cùng tần số gây án, có thể suy ra hắn là một người trung niên, nền giáo dục tốt, có thể đã học đại học.



Hắn chưa lập gia đình, có thể là trai còn trinh, dĩ nhiên, cũng có thể đã từng kết hôn, nhưng bệnh của hắn khiến hắn không thể nào duy trì cuộc sống hôn nhân bình thường. Cho nên, hiện tại hắn có thể đang sống một mình hoặc sống chung với một phụ nữ lớn tuổi khá giống mẹ mình. Hắn là người thành phố D, làm công việc không cần hợp tác cùng người khác, xét theo bệnh rối loạn nhân cách của hắn có thể đoán ra, bình thường hắn đối xử hòa nhã với người khác. Vì công việc không cần làm chung, có thể che giấu được bản tính cố chấp của mình, cho nên nhân duyên của hắn phải rất tốt.”



Triển Chiêu nói đến đây hơi dừng lại, Tô Hồng lại cất lên tiếng cười nhẹ, “Đặc sắc! Có điều hình như cậu vẫn chưa trả lời tôi, tại sao cậu cảm thấy người bị hại cùng kẻ tình nghi có quen biết. Tôi thấy nhìn từ hiện trường mà nói, đây thật sự rất giống giết người ngẫu nhiên.”



Bạch Ngọc Đường để ý, lời nói của Tô Hồng làm Triển Chiêu nhăn trán thêm lần nữa, cậu hình như do dụ một lúc, đang tính mở miệng giải thích, thì đúng lúc này, một cú điện thoại gọi tới di động của Triển Chiêu.



Triển Chiêu lập tức nhận điện, bên kia truyền đến giọng trầm thấp của Bao Chửng, “Thân phận toàn bộ nạn nhân đã được xác định, có một chuyện vô cùng kỳ lạ, cậu có đoán được chuyện gì không?”


“Hai mươi năm trước.” Thư ký Vương nhíu mày, cố gắng nhớ lại hồi lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu một cái, “Thật xin lỗi, lâu quá, tôi nhớ không nổi.”



Triển Chiêu có chút thất vọng, bất đắc dĩ nhìn Bạch Ngọc Đường.



Lúc này, Tô Hồng hỏi, “Thư ký Vương, nói vậy ngoài cô với Chu Viễn ra, năm đó còn ai ở lại trường làm giáo viên với hai người không.”



“Người khác sao…” thư ký Vương lại nghĩ, “Tôi nhớ rồi, đúng là còn mấy người nữa, tên họ tôi cũng nhớ, có đều những người này sau khi tốt nghiệp xong cũng đều rời trường hoặc đã ra nước ngoài, ở lại thành phố D bây giờ chỉ còn tôi và Chu Viễn.”



Triển Chiêu gật đầu, “Thư ký Vương, bọn tôi cần danh sách nhân viên ở lại trường, hơn nữa còn muốn biết trong số họ có ai có hận thù với Chu Viễn hay không.”



“Hận thù?” Thư ký Vương cau mày một hồi, đột nhiên bước nhanh tới hộc tủ bên bàn làm việc, từ trong ngăn kéo trong suốt lấy ra một xấp ảnh, lật ra tìm một tấm hình có niên đại từ rất xưa.



Sau khi cô tìm được mục tiêu rồi, lật ra phía sau, trong đó có in tất cả tên của người trong hình.



Thư ký Vương chỉ một tên nói với Tô Hồng, “Cô nói vậy làm tôi nhớ ra một người, cậu ấy gọi Ngô Dân Sơn, là bạn học của tôi với Chu Viễn, cùng khóa. Tôi không rõ cậu ấy có hận thù gì với Chu Viễn hay không, nhưng chuyện Ngô Dân Sơn ở lại trường nhất định có quan hệ tới Chu Viễn.”



“Anh ta  cũng ở lại cùng hai người?” Tô Hồng hỏi.



“Không có.” Thư ký Vương làm ra vẻ mặt tiếc nuối, “Ngô Dân Sơn là sinh viên đạt thành tích học tập cao nhất trong toàn khoa của chúng tôi. Năm ấy, có thể lưu lại đi dạy là một chuyện rất không dễ dàng, trình độ học vấn lúc đó là chỉ tiêu quan trọng nhất để quyết định việc có thể ở lại hay không. Khi ấy, thành tích của Chu Viễn cũng không lọt vào danh sách được lưu lại, nhưng sau đó không hiểu vì nguyên nhân gì, Ngô Dân Sơn cuối cùng cũng bị lọt khỏi danh sách được lưu lại.”



“Bị loại?” Tô Hông ngạc nhiên, “Nói cách khác là anh ta tự bỏ?”



Thư ký Vương lắc đầu, “Tôi cũng không rõ, cô cũng biết, sinh viên năm ấy không quá thoải mái như bọn trẻ bây giờ, chuyện nam sinh, nữ sinh bọn tôi cũng không quan tâm lắm.”



Lúc Tô Hồng đang nói chuyện với thư ký Vương, Triển Chiêu đã bấm số điện thoại Công Tôn Sách, “Anh Công Tôn,  em cần anh tra một người. Ngô Dân Sơn, phái nam, tốt nghiệp khoa 90 cao đẳng KHCN thành phố D.”



Nghe tiếng gọi điện của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường quay lại, phát hiện lúc đang gọi điện thoại, Triển Chiêu vẫn chăm chú nhìn tấm hình trong tay. Chính là tấm vừa rồi  thư  ký Vương mới tìm ra, hình chụp tốt nghiệp năm đó.