Tổ Trọng Án

Chương 69 : Vụ án 6 – Anh túc hoa biện

Ngày đăng: 21:48 18/04/20


Mùa xuân năm nay tựa như mãi lẩn tránh thứ gì, cuối cùng khi thời gian chậm rãi tiến vào tháng ba. Thời tiết mùa xuân tươi đẹp, rất thích hợp để hẹn năm ba đứa bạn ra ngoài du lịch xa, vậy mà bộ phận sinh viên trong đại học A lại không có rảnh rỗi như vậy. Bởi vì thầy Triển của họ, thời gian gần đây vô cùng bận rộn, làm trễ tiết rất nhiều, cho nên những sinh viên chọn trúng môn học của thầy Triển cũng phải đi theo thời gian của cậu ấy, mỗi ngày nghỉ đều phải ở lại trường học bù.



Phần lớn sinh viên đối lần này đều bất mãn, thế là Triển Chiêu do có chút áy náy với họ cũng không có yêu cầu nghiêm khắc như ngày xưa. Bất quá, cũng không phải tất cả sinh viên đều bất mãn với chuyện học thêm. Do tham dự một loạt hành đồng của tổ Trọng án, Triển Chiêu cũng dần có chút danh tiếng trong đại học A. Danh tiếng này mang cho cậu một vài lợi ích, chẳng hạn như, nhà trường cho phép cậu tự do sửa đổi thời gian lên lớp tùy theo tình huống hợp lý. Mà đồng thời, danh tiếng dần tăng cao cũng mang đến một ít chuyện phiền phức không lớn không nhỏ, chẳng hạn như, cậu có thêm một nhóm fans hâm mộ, đã vậy, nhóm hâm mộ này gần đây có khuynh hướng ngày càng phát triển hơn.



Ban đầu Triển Chiêu cũng không biết mình có một nhóm ủng hộ khiến cậu phải làm ra vẻ mặt囧囧 , cậu cũng chẳng phải ngôi sao, tại sao lại có fans hâm mộ? Chẳng qua, không lâu sau, cậu cũng phải đối mặt với sự thật này, vì có một ngày mấy nữ sinh trong lớp cậu, đỏ mặt đưa cho cậu một tờ giấy nhỏ, trên đó viết địa chỉ một trang web. Triển Chiêu hỏi mấy nữ sinh đấy là địa chỉ trang web gì, mấy cô bé đó chỉ thần bí cười hề hề để Triển Chiêu tự mình xem lấy.



Chuyện này xảy ra trước khi Triển Chiêu qua thành phố H, vì là chuyện nhỏ, sau khi cậu về nhà rồi liền quên luôn, kết quả, chờ khi cậu trở lại từ thành phố H, lại xử lý xong vụ đánh bom. Tận tới khi mọi chuyện lắng xuống, Triển Chiêu dọn dẹp cặp sách mới phát hiện tờ giấy kia, cậu thật sửng sốt hết nửa ngày mới nhớ ra tờ giấy này là cái gì.



Triển Chiêu lập tức mở máy, đánh địa chỉ trang web vô, sau khi nhìn xong toàn bộ lại khiếp cậu tiếp tục ngẩn ra thêm mấy phút. Triển Chiêu, cư nhiên lại có một trang web chính thức được fans hâm mộ thành lập. Tên miền nhìn qua rất chuyên nghiệp, người không biết sợ còn tưởng nhầm đây là trang web hành vi học chuyên nghiệp, mà sau khi mở ra rồi mới biết thì ra là treo đầu dê bán thịt chó. Hình nền toàn trang là một tấm hình Triển Chiêu đang giảng bài trên bục giảng, mà biểu tượng của từng forum đều là hình của Triển Chiêu. Hiển nhiên những tấm này đều là chụp lén, đủ loại góc độ, đủ loại biểu tình, bất quá vẫn nhìn ra đang ở trường học, mà hơn nữa trong đó còn có một tấm bị chụp lén khi Triển Chiêu đang đứng nói chuyện với Bạch Ngọc Đường. Sở dĩ Triển Chiêu có thể nhớ ra nguồn gốc tấm hình này là do bóng lưng thân thiết của Bạch Ngọc Đường hiện ra trong đó, cái này nhất định đã bị chụp lén lúc hai người ở gặp nhau trong vườn trường.



Đây đều do mấy cô nhóc kia làm? Triển Chiêu có chút nghẹn lời mở ra những bài viết có tiêu đề đầy kích thích, lòng nói mấy cô bé này đều do Bàng Tiểu Điệp huấn luyện ra ngoài đúng không, kỹ thuật không thua gì mấy tay săn ảnh chuyên nghiệp à!  Bất quá công bằng mà nói, trang web này làm cũng không tệ, mặc dù kỹ thuật có hơi thô, nhưng Triển Chiêu nhìn ra, nhưng cô bé này đều rất có lòng với cậu. Nếu cậu là một ngôi sao, nhất định sẽ cảm thấy rất vui vì có nhóm hâm mộ thế này, nhưng cái chính là, cậu chỉ là người bình thường, đối mặt với sự nhiệt tình như vậy có chút – chịu không nổi.



Triển Chiêu quyết định, cậu tính chờ buổi lên lớp tiếp theo qua nói chuyện với mấy cô bé kia một chút, nếu có thể, tốt nhất nên khéo léo khuyên các cô ấy đóng trang web kia luôn. Nhưng là, hai ngày sau đó lại xảy ra chuyện làm Triển Chiêu cảm thấy còn bất ngờ hơn nữa. Đó là hôm Đinh Nguyệt Hoa tới phòng làm việc của Triển Chiêu làm tư vấn tâm lý. Nhắc đến cô bé này, vài tháng qua ấn tượng của Triển Chiêu với cô bé có sự thay đổi rất lớn. Từ sau lúc Triển Chiêu cứu cô một mạng trong sân trường đại học A, hai người cũng thường xuyên gặp mặt, mà bất kể là vô tình chạm mặt ở phòng làm việc, trên lớp, hay trong sân, Đinh Nguyệt Hoa đều không ăn mặc quá lố như trước nữa.



Sau khi khôi phục cách ăn mặc mà nử tử trẻ tuổi cần có, mỗi lần thấy Đinh Nguyệt Hoa, Triển Chiêu đều phải thầm khen trong lòng một tiếng, cô bé này thật sự là một mĩ nhân. Có lẽ đẹp có rất nhiều loại, một năm gần đây, Triển Chiêu đã tiếp xúc qua vài người phái nữ rất đẹp, nhưng ấn tượng những người nữ này để lại cho Triển Chiêu, lại càng nhiều hơn sự xinh đẹp của họ. Khoa theo dấu của cục thành phố có một vị mĩ nữ gọi A Mẫn, nghe nói là đối tượng yêu thầm của một nhóm độc thân tổ Trọng án. Triển Chiêu không có ấn tượng gì với vị mĩ nữ này, trừ mấy lần tiếp xúc qua trong thời gian làm việc, chỉ nhớ cô ấy cười lên vô cùng ngọt. Cục trưởng cục cảnh sát thành phố H, Lăng Sở Sở, trong ấn tượng của Triển Chiêu, vị chị gái này là một người rất mâu thuẫn, có lúc cực dịu dàng, nhung có lúc lại thường thốt ra những lời nhận xét khiến cả người cậu toát hết mồ hôi, tóm lại là một người vừa đẹp vừa đáng sợ. Đối với nữ nhân như thế, Triển Chiêu vẫn cảm thấy nên để chị ta làm thành chị gái vẫn an toàn hơn một chút.



Sau nữa chính là Tô Hồng gần đây mới quen. Đối với Tô Hồng, Triển Chiêu luôn cảm thấy mình không nhìn thấu. Vốn dĩ một mĩ nữ như vậy phải có sức hút với bất cứ nam nhân nào, dĩ nhiên Triển Chiêu cũng không ngoại lệ. Nhưng thưởng thức lại khác với Lăng Sở Sở cùng A Mẫn, đối với Tô Hồng, Triển Chiêu luôn cảm thấy một khoảng cách rất sâu. Ánh mắt sắc bén của vị nữ cảnh sát giàu kinh nghiệm lại thông minh này, khiến Triển Chiêu cảm thấy mỗi lần bị cô nhìn cả người đều không thoải mái. Cậu không biết phải hòa hợp với Tô Hồng thế nào, bọn họ dường như không được tính là bằng hữu, nhưng cũng không phải đồng nghiệp không. Trên người Tô Hông dường như mang theo nhiều cảm giác bí ẩn, thậm chí còn có chút địch ý khó tả. Đã vậy Triển Chiêu còn có một loại trực giác cổ quái, đó là mỗi khi chuyện có liên quan tới Bạch Ngọc Đường, địch ý đó liền mạnh mẽ hơn. Thật kỳ quặc.



Ba nữ nhân trên là những người Triển Chiêu tiếp xúc khá nhiều, về phần vị mĩ nữ gọi phóng viên Bàng Tiểu Điệp kia, đó là phiền toái của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu với cô ta chỉ có thể dùng 4 chữ, Kính nhi viễn chi để miêu tả. (kính trọng nhưng không gần gũi) Tốt nhất vĩnh viễn không cần giao lưu luôn đi, về chuyện hình dáng cô thế nào á? Triển Chiêu chau mày suy nghĩ một ít, chắc cũng không khác anh Bàng là bao đâu ha?


Triển Chiêu cũng bất đắc dĩ cười cười, vừa định nói gì, Đinh Nguyệt Hoa lại đột ngột xoay người, nhìn Triển Chiêu, kéo ra nụ cười tinh nghịch, “Thầy Triển, vừa nãy em nhân lúc thầy không để ý có nhìn thấy máy tính của thầy. Thì ra thầy cũng biết Bao bao đoàn của tụi em, em thật vui quá!”



“Bao bao đoàn?” Triển Chiêu sửng sốt, “Bao bao đoàn gì?”



““Behavior Analysis Group*” (Nhóm phân tích hành vi), viết tắt là BAG, phiên dịch ra chính là bao bao đoàn đó.” Đinh Nguyệt Hoa cười híp mắt giải thích, “Đây là một nhóm cho nữ sinh khoa tâm lí tụi em tự dựng nên, trang web thầy đang xem cũng do tụi em làm, đúng rồi, em còn là nhóm trưởng nữa.”



Nói tới đây, mặt của Đinh Nguyệt Hoa lại xẹt lên một tia đỏ, sau đó vô cùng xấu hổ xoay người nhanh chóng chạy trốn.



Triển Chiêu ngơ ngẩn nhìn bóng lưng Đinh Nguyệt Hoa một lúc lâu, mới phản ứng được câu nói của Đinh Nguyệt Hoa là có ý gì. Sau đó, cậu để ý thấy Tô Hồng đang làm mặt cười nhìn cậu, Triển Chiêu chỉ có thể bất đắc dĩ xoa tay, “Mấy đứa nhóc này, tôi thật không hiểu được.”



Tô Hồng cười nói, “Bao bao đoàn, không lẽ đây là tên nhóm hâm một của thầy giáo Triển sao, thật là….”



“Tô Hồng, chúng ta có thể ngừng nói về đề tài này chứ?” Còn nói nữa Triển Chiêu có cảm giác mình cũng muốn chạy luôn.



“Được, vậy chúng ta nói chuyện khác.” Ánh mắt Tô Hồng nhìn vào trong phòng làm việc của Triển Chiêu mấy lần, cười nói, “Chỗ này sẽ không có người khác đi vào đi?”



Triển Chiêu sửng sốt, sau đó lắc đầu, “Hôm nay là cuối tuần, trừ tôi ra sẽ không có người khác.”



“Tốt lắm, vậy chọn chỗ này.” Tô Hồng gật đầu, nói, “Tôi muốn nói với cậu một chuyện quan trọng, có liên quan tới Bạch Ngọc Đường.”