Tổ Trọng Án
Chương 7 : Vụ án 1 – Lãnh đạm sát cơ (7)
Ngày đăng: 21:46 18/04/20
=)))))) Trời ơi, các bạn có hiểu cảm giác vừa làm việc vừa nghe Tân bao thanh thiên, mà cứ cảnh A Kiều với chả Bạch huynh nó như nào không (mà ngoại cứ bật xem hoài, muốn tắt cũng khó) =)))) Cảm giác rất buồn cười, với đứa xem cả đống phim Bao thanh thiên như mình mà nói, tình tiết thế này thặc là quá phi lý =))))) thôi bịt tai không nghe ~~~
Bạch Ngọc Đường vừa thầm oán trong lòng cái tên tiểu tiến sĩ ngây ngô, kỳ quái, vừa nhanh chóng đuổi theo, không rời nửa bước. Dù sao những nơi hiện trường vụ án này, có 10 thì hết 8 là nơi hết sức nguy hiểm rồi, mặc dù Bạch Ngọc Đường anh không phải chuyên gia nghiên cứu tâm lý tội phạm, nhưng anh cũng biết chút thường thức cơ bản mà, tỷ như có đến 80% tội phạm trong một khoảng thời gian ngắn sau khi gây án sẽ quay về hiện trường chẳng hạn. Cho nên, nếu Bao Chửng đã đem Triển Chiêu giao cho anh, anh nhất định phải bảo vệ Triển Chiêu thật an toàn.
Bạch Ngọc Đường vừa đuổi kịp Triển Chiêu, đột nhiên bước chậm lại. Triển Chiêu ở ngay trước cửa tòa nhà, quay đầu nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, “Mới nãy ở nhà Cao Dương, vợ ông ấy nói ngày nào ông ấy cũng đưa đón con trai đi học. Như vậy ở trường của Cao Vũ phải có nhiều người biết ông ấy, ví dụ như thầy giáo, phụ huynh học sinh khác chẳng hạn. Tôi nghĩ nên nhờ đội trưởng Bao phải người đi tra xét những người này một chút, xem có thể tìm được đầu mối hữu dụng nào từ họ hay không.”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một lát, gật đầu đồng ý, “Không sai, nếu nạn nhân đầu tiên với hung thủ có quen biết, thì càng biết nhiều về hắn, sẽ càng có lợi cho việc phá án, yên tâm , chuyện này cứ giao cho bọn tôi.”
“Ừm”, Triển Chiêu gật đầu, liền đẩy cửa, đi vào kiến trúc bỏ hoang trước mắt.
Chỗ này là một sân vận động, theo điều tra vốn là thuộc về một xí nghiệp tư nhân, sau đó vì kinh doanh không tốt nên mới phải đóng cửa. Tuy sân đã bị đóng cửa, nhưng vẫn có người trông coi, đôi khi cũng có người của xí nghiệp đến xem qua vài lần. Thi thể của Cao Dương được phát hiện là vào vài tháng trước, lâu như vậy, hiển nhiên chẳng có cái đầu mối đáng giá nào còn lưu lại cho hai người họ bới móc rồi. Vào cửa, chỉ có thể nhìn thấy những đường chạy trống không cùng vài thiệt bị thể thao ở đó, Triển Chiêu từ từ bước tới chính giữa sân vận động, nheo mắt, chậm rãi chuyển động cơ thể, để tầm mắt mình từ tốn quét qua toàn bộ khu vực sân.
Bạch Ngọc Đường đứng bên cạnh Triển Chiêu, khoảng cách hai người rất gần, sân vận động trống rỗng, giống hệt một thế giới độc lập an tĩnh cách biệt với đời, vì vậy Bạch Ngọc Đường có thể rõ ràng nghe được Triển Chiêu đang lẩm bẩm trong miệng, giọng trầm thấp, bĩnh tĩnh, hết sức dễ nghe.
Bạch Ngọc Đường bắt được điểm trọng yếu trong lời nói của Triển Chiêu bất chợt mở miệng, “Ý cậu nói, hung thủ rất có thể sống ở gần đây?”
“Không chắc nữa, nhưng mà, khi một người lái xe không có mục tiêu họ luôn theo thói quen lái đến những nơi mình quen thuộc, không phải à?” Triển Chiêu hơi ngoắc ngoắc khóe miệng, “Tôi nghĩ nếu chúng ta loại bỏ những vùng phụ cận ở 4 địa điểm phát hiện ra thi thể. Thì sẽ tìm ra hung thủ sống ở gần đây, mà nếu không phải, thì nơi làm việc của hắn chắc chắn sẽ không xa nơi này.”
“Được!!” , Khuôn mặt của Bạch Ngọc Đường cũng ra nét tươi cười giống hệt Triển Chiêu một dạng, “Chuyện này liền giao cho tôi, nếu như hắn làm việc ở gần đây, phạm vi liền thu hẹp được rất nhiều, mặc dù những công ty có liên quan đến máy tính đều tâp trung một chỗ, nhưng cũng khéo, có một số công ty đã tọa lạc rất sớm tại thành phố D, vừa vặn nằm ngoài khu công nghệ cao.” quay về phía Triển Chiêu chớp mắt một cái, Bạch Ngọc Đường cười nói “Đoán xem họ ở nơi nào?”
Thấy nụ cười của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu cũng không nhịn được mà cong cong khóe miệng. “Xem như đã thu hẹp được phạm vi, công ty cũng nhiều như vậy, tôi nghĩ cứ giao cho mấy người kia xử lý là được rồi.”
“Giao cho mấy người kia?” Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, “Vậy chúng ta làm gì?”
Nụ cười trên mặt Triển Chiêu đột nhiên biến mất, vừa rồi trong lúc điều tra đã tập trung quá nhiều tinh lực, bây giờ thư giãn một chút, lại cảm thấy dạ dày trống rỗng, cơ thể mãnh liệt biểu tình. Không khỏi nhăn mặt, Triển Chiêu bất đắc dĩ nhìn Bạch Ngọc Đường cười khổ, “Bây giờ, tốt nhất là tìm chỗ nào ăn, tôi đói.”