Tổ Trọng Án

Chương 71 : Vụ án 6 – Anh túc hoa biện (3)

Ngày đăng: 21:48 18/04/20


Chân mày Triển Chiêu đột nhiên nhíu lại, mặc dù vừa rồi cậu đã có một vài suy đoán, cảm thấy Vân Thu Trạch này nhất định không phải nhân vật đơn giản. Nhưng mà, cho dù có cho cậu đoán trước thêm mấy lần nữa, cậu cũng không thể nào đem một chỉ huy đội đặc cảnh thành một kẻ đứng đầu phần tử khủng bố nổi tiếng mới được nhắc lại gần đây được. Nhưng, Triển Chiêu tin, lời Tô Hồng nhất định là thật. Vân Thu Trạch chính là Bá Tước, mà Bá Tước, lại từng là bằng hữu của Bạch Ngọc Đường, thậm chí còn từng là chỉ huy đội đặc cảnh. Toàn bộ chuyện này, nghe qua lạ thường làm sao ấy.



“Cậu thật không có chút ngạc nhiên nào sao?” Tô Hồng không nghe thấy Triển Chiêu phát ra âm thanh ngoài ý muốn, có chút ngạc nhiên nhìn cậu.



Triển Chiêu chăm chú nhìn thẳng vào mắt Tô Hồng, thành thật trả lời, “Nói thật, tôi có bất ngờ. Bất quá, tôi đoán chuyện kế tiếp chị kể với tôi so với chuyện này còn bất ngờ hơn nữa có đúng không?”



Tô Hồng khẽ cười khổ một tiếng, “Không sai, toàn bộ chuyện sắp tới đều rất bất ngờ. Hiện tại tất cả đều đã qua, tôi có thể kể cho cậu biết thân phận của Vân Thu Trạch một cách đơn giản, nhưng ngay từ đầu cái chân tướng này lại làm cảnh đội của chúng tôi phải đổ máu thật cao.”



Triển Chiêu chau mày, cậu nhớ lại những chuyện xưa có liên quan tới Bạch Ngọc Đường mà Bao Chửng từng nhắc với cậu, cũng nhớ lại những chuyện về ác mộng cùng nỗi sợ đánh bom mà Bạch Ngọc Đường từng kể. Lại thêm trận giằng co cuối cùng của Bạch Ngọc Đường với Ngô Dân Sơn, khi ấy anh ta cũng từng nhắc qua Bá Tước.



“Lúc đó Bá Tước đã lên kế hoạch đánh bom hàng loạt, mà cuối cùng người bị hại đồng thời lại là 5 cảnh sát, những cảnh sát bị hại kia chính là người trong đội đặc cảnh các cô. Bọn họ là đồng đội của cô với Bạch Ngọc Đường đúng không?”



Tô Hồng làm vẻ mặt nặng nề gật đầu, “Trong tỉnh X lúc đó, lũ khủng bố hoạt động vô cùng hung hăng. Đội đặc cảnh bọn tối phối hợp với bộ đội vũ trang cùng quân đội địa phương tham gia hoạt động loại bỏ lực lượng khủng bố hết sức quy mô. Bên ngoài thành phố chủ yếu do quân đội cùng cảnh sát vũ trang chịu trách nhiệm, mà đặc cảnh bọn tôi, chủ yếu phụ trách bảo vệ những khu vực trọng điểm ở trung tâm thành phố. Tỉnh x khi đó, mỗi năm đều quyết định tổ chức một hoạt động quy mô lớn, mời đến đều là nhân vật hết sức trọng yếu. Đêm trước hoạt động lại gặp phải hoạt động khủng bộ phát sinh thường xuyên như thế, khiến an ninh toàn bộ thành phố phải chịu áp lực cực đại.



Tôi khi ấy nhớ rất rõ, chỉ trong vài tháng xảy ra không dưới 5 vụ đánh bom, những trái bom đó được chế tạo vô cùng cao siêu. So với những quả bom ấy, những thứ mấy ngày trước Ngô Dân Sơn làm ra chỉ xem là đồ chơi cho con nít.



Sau mỗi lần phát sinh đánh bom, phần tử khủng bố sẽ thông qua đài phát thanh ở ngoại biên để tuyên bố người phụ trách hành động lần đó, hơn nữa lần nào cũng nhắc tới một người tên là Bá Tước. Năm vụ đánh bom, làm tài sản tổn thất hơn hàng ngàn vạn cùng số lượng lớn thương vong, mà Bá Tước cũng nhờ thế mà nổi tiếng. Tuy truyền thông không viết lên mặt báo, nhưng trên Internet lại nổi đủ mọi lời đồn, một số lượng lớn hình chụp bi thảm của hiện trường trải dài trên internet. Lúc ấy, cứ hễ nhắc tới tỉnh X, không ai sẽ không nhắc tới hoạt động khủng bố kinh người cùng Bá Tước.”



Nói tới đây, Tô Hồng tạm ngưng, sau đó, hít thở sâu vài hớp, giống như muốn tạm thoát ra khỏi những ký ức kinh khủng kia, lấy lại bình tĩnh trong thời gian ngắn. Khoảng 1 phút, Tô Hồng lại uống một hớp, rồi mới ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt xinh đẹp nhìn Triển Chiêu, nói, “Cảnh sát địa phương cùng đội đặc cảnh chúng tôi đều ở đó, cùng điều tra những vụ đánh bom và cả thân phận Bá Tước. Trải qua vô số phân tích khảo chứng cẩn thận, cuối cùng cảnh sát phong tỏa tầm mắt lên những nhân viên chuyên được đào tạo về phá bom.”



Tô Hồng lại ngưng, chăm chăm nhìn vào mắt Triển Chiêu hỏi, “Cậu không cảm thấy kỳ lạ sao? Tại sao chúng tôi nhanh như thế đã có được kết luận?”



Triển Chiêu cau mày, suy nghĩ một hồi, lại nhớ về bản hồ sơ mấy ngày trước cậu làm cho bên Ngô Dân Sơn, cân nhắc lúc lâu mới đáp lại, “Năm vụ án, nhiều người bị hại, từ một chút đầu mối này có thể phân tích được thời gian gây án, tần số gây án, động cơ gây án của kẻ tình nghi. Mà từ những tàn bom còn sót lại, có thể phân tích được thủ đoạn gây án, cùng thói quen thiết kế thiết bị kích hoạt của hắn. Sở dĩ bọn chị phong tỏa tầm mắt tại những nhân viên được đào tạo chuyên nghiệp, nhất định phải là do đã nắm giữ được bằng chứng liên quan.”


Nhưng mấy hành động gần đây nhất của anh ta căn bản không có sức thuyết phục nha. Nghĩ tới đó, Triển Chiêu bất đắc dĩ cười, “Nếu thật đúng như chị nói, tôi nhất định sẽ cố hết sức, Bạch Ngọc Đường bây giờ cũng là bằng hữu của tôi. Tôi tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn anh ta khổ sở.”



Nói tới đây, Triển Chiêu đột nhiên nghĩ tới cái gì, ánh mắt nhìn Tô Hồng cũng đột ngột có chút điều tra.



“Bất quá —-“



“Ừ?” Tô Hồng nhíu mày, “Bất quá cái gì?”



Triển Chiêu biểu lộ vẻ mặt nghiêm túc, cậu quan sát Tô Hồng trên dưới mấy lần, sau đó bất động thanh sắc hỏi, “Chẳng qua tôi cảm thấy rất lạ, chị với Bạch Ngọc Đường ba năm không liên lạc, lần đầu tiên xuất hiện lại là ở hiện trường nổ bom. Hơn nữa, nếu chị quan tâm đến anh ta tới mức có thể đem hết bí mật này kể cho tôi, thì tại sao mãi không chịu xuất hiện? Tôi nghĩ, nếu có những lời nói của chị, thì lúc đầu có thể hóa giản quan hệ giữa Đinh Nguyệt Hoa cùng Bạch Ngọc Đường rồi.



Tô Hồng lần này chị tới tổ Trọng án, còn có nhiệm vụ khác đúng không?”



Tô Hông hơi sửng sốt, rất lâu cũng không nói lời nào. Triển Chiêu hiểu, có lẽ Tô Hồng có chuyện không thể nói rõ, chuyến đi này của bọn họ, thường sẽ có nhiệm vụ bí mật cần hoàn thành, cho nên cũng không hỏi tới. Nhưng lại không nghĩ tới, ngay khi Triển Chiêu định bỏ qua, Tô Hồng lại đột nhiên phát biểu, “Cậu đoán không sai, lần này trở về tôi đúng thật có chuyện khác phải làm. Chuyện này trong tổ Trọng án chỉ có tôi cùng đội trưởng Bao biết, cho nên tôi không thể tiết lộ với cậu.”



“Tôi hiểu.” Triển Chiêu gật đầu, sau đó cười khẽ, “Bất kể là cái gì, Bạch Ngọc Đường có được người bạn như chị cũng là may mắn của anh ta.”



Tô Hồng cùng cười, cô đột ngột đứng dậy, sau đó tiêu sái đưa tay ra với Triển Chiêu, “Tôi với cậu có cùng ý nghĩ, Bạch Ngọc Đường có thể quen biết cậu, cũng là nhờ vào may mắn đây.”



Triển Chiêu cũng đứng lên, lễ phép bắt tay Tô Hồng, hai người nhìn nhau mỉm cười. Sau đó, Tô Hồng liền cáo từ, trước khi rời đi còn nhắc Triển Chiêu tốt nhất đừng đem chuyện hai người nói với nhau cho Bạch Ngọc Đường hay.



Sau khi Tô Hồng đi rồi, Triển Chiêu lại lấy một lon nước từ trong tủ mình ra, mở ra từ từ uống, vừa uống vừa đứng ở cửa sổ nhìn xa xăm. Cậu híp mắt đứng nghiêm ở đó một lúc lâu, suy nghĩ chậm chạp bay về mấy năm nay, cuối cùng dừng lại ở trên người Bạch Ngọc Đường. Lời nói của Tô Hồng khiến cậu phác họa được hoàn chỉnh một Bạch Ngọc Đường trong lòng cậu, chậm rãi tạo thành một ấn tượng mới. Đối với người tên Bạch Ngọc Đường này, cậu đã từng vô cùng nghi ngờ, mà buổi nói chuyện hôm nay, lại giúp cậu giải được một ít nghi vấn, lại tăng thêm nhiều câu hỏi hơn. Muốn giúp đỡ cho người từng bị tổn thương tâm lý, nhất định phải biết rõ thương thế của hắn ở nơi nào. Đúng bệnh mới có thể hốt thuốc, mà bây giờ chẳng qua chỉ mới nghe lời nói một bên của Tô Hồng, Triển Chiêu cũng không biết phải bắt đầu giúp anh từ đâu.



Đinh Điềm Huệ, Vân Thu Trạch, Bạch Ngọc Đường. Triển Chiêu hơi cau mày, có cách nào hiểu rõ hơn càng nhiều càng tốt không?