Tổ Trọng Án
Chương 75 : Án 6 – Anh túc hoa biện (7)
Ngày đăng: 21:48 18/04/20
“Chỉ cần chuyện xưa của cậu có thể làm tôi cảm động.” Bạch Ngọc Đường câu khóe miệng, cười có chút thiếu đánh.
“Thế thì phải làm anh thất vọng rồi, tôi với chị ấy chẳng có chuyện xưa gì để kể.” Triển Chiêu nhìn ly trà trong suốt, nhẹ cười khổ.
“Dẹp đi.” Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu cười khổ như vậy đã cảm thấy không vừa mắt, không lạnh không nóng làu bàu, “Nếu bình thường tôi đem gương theo đã sớm lấy ra cho cậu. Xem một chút dáng vẻ hiện giờ của mình, thật giống như không có chuyện gì để kể thật sao?”
Triển Chiêu giương mắt lên nhìn Bạch Ngọc Đường, thấy loại biểu lộ trên mặt đối phương lại làm cậu liên tưởng đến một câu, “Hận rèn sắt không thành thép”. Mà lúc này, Triển Chiêu đột nhiên nhớ lại những chuyện xưa liên quan tới Bạch Ngọc Đường mà Tô Hồng đã kể. Trong câu chuyện đó, Bạch Ngọc Đường trẻ tuổi cũng đã từng trải qua bao nhiêu lận đận trong mối quan hệ giữa người và người. Hai bằng hữu của anh, một vì sai lầm của mình mà chết, mà một người khác ngay từ đầu đã là kẻ địch, lập trường hoàn toàn bất đồng nhau.
Mặc dù chèn ép Bạch Ngọc Đường từng trải qua không giống của mình, nhưng đều liên quan tới tình cảm giữa người và người, nói với anh ta, có lẽ thật có thể khiến cho tâm tình tốt hơn một chút đi? Nghĩ tới đó, Triển Chiêu lại chăm chăm nhìn vào mắt Bạch Ngọc Đường, thấy đối phương nhướng mày.
“Nè, cậu nhìn cái gì đó?”
Bạch Ngọc Đường giả vờ làm vẻ mặt sợ hãi, thấy dáng vẻ khoa trương của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu cũng không nhịn được cười.
Nhìn mặt Triển Chiệu lộ ra nụ cười, tâm của Bạch Ngọc Đường dường như cũng thả lòng nhiều lắm. Mắt anh híp lại, rồi châm thêm trà cho Triển Chiêu, cười nói, “Cười cũng cười rồi, nếu cảm thấy tâm tình tốt, thì mau kể chuyện xưa cho tôi đi?”
Triển Chiêu gật đầu, chăm chăm nhìn ly trà trong suốt trong tay Bạch Ngọc Đường, khẽ thở dài, “Đã ba năm hơn, giờ kể lại thật giống như đã thành chuyện của người khác.”
Chuyện xưa của Triển Chiêu với Thủy Ký Bình vô cùng đơn giản, đơn giản đến mức ai nghe được cũng sẽ cảm thấy nhìn như đã từng gặp. Mỗi người lúc trẻ có lẽ đều từng nghe thấy chuyện xưa như thế, thậm chí có người còn đích thân trải nghiệm qua.
Bốn năm trước, Triển Chiêu 19 tuổi cùng Thủy Ký Bình 22 tuổi tình cờ gặp gỡ trong khuôn viên đại học A. Triển Chiêu đi học sớm, hơn nữa còn nhảy cấp mấy lần, nên lúc cậu 19 tuổi đã là sinh viên theo học tiến sĩ của học viện tâm lý đại học A rồi. Mà Thủy Ký Bình tuy học hành rất giỏi, lại không phải thiên tài, năm cô 22 tuổi còn đang học đại học năm tư, chỉ còn nửa năm sẽ tốt nghiệp, hiện giờ còn đang phân vân không biết nên đi học tiếp hay đi làm.
Hai người đều là người nổi tiếng trong mỗi lĩnh vực khác nhau của đại học A, Triển Chiêu tuổi còn trẻ đã theo học tiến sĩ, lại là học trò cuối cùng của giáo sư danh tiếng đại học A, trong giới học thuật, không ai là không biết thiếu niên thiên tài này. Thủy Ký Bình diện mạo tốt, tính hình ôn nhu, bên trong khoa ngoại ngữ mỹ nữ nhiều như mây lại có thể giữ vững chiếc ghế hoa khôi trường suốt 4 năm liền, dĩ nhiên cũng rất nổi tiếng trong trường. Nhưng chính vì giới của hai người họ dường như không có điểm giao nhau, vậy nên Triển Chiêu không nhận ra Thủy Ký Bình, mà Thủy Ký Bình cũng không biết Triển Chiêu.
Hai người họ ở tại đại học A sinh hoạt được mấy năm, nhưng đến mấy năm sau mới lần đầu gặp mặt nhau trong lễ kỷ niệm của trường. Lần đó là kỷ niệm 100 năm thành lập trường của đại học A, từng cái góc nhỏ trong trường cũng bị huy động cho từng chủ đề của sự kiện này. Dĩ nhiên loại người không quá hăng hái với hoạt động đoàn đội như Triển Chiêu cũng không cách nào tránh né, mà bị mạnh mẽ lôi kéo vào hoạt động đón tiếp bạn học, cùng lúc đó người cùng phụ giúp tiếp đón với cậu chính là Thủy Ký Bình.
Lần đầu gặp gỡ hoàn toàn là trùng hợp, sau đó lúc hai người đang chán mới bắt đầu nói chuyện với nhau, Thủy Ký Bình biết tên Triển Chiêu, Triển Chiêu cũng nhớ tên của cô gái xinh đẹp có thanh âm dịu dàng này. Sau khi Triển Chiêu trở về ký túc xá có nhắc về Thủy Ký Bình với đám bạn học, kết quả, cậu lập tức một đám nam sinh vừa ganh tỵ vừa hâm mộ phổ cập cho cậu nghe về thân thế bối cảnh của vì mĩ nữ lạ thường này. Bấy giờ, Triển Chiêu mới biết, thì ra Thủy Ký Bình còn mà một nhân vật phi thường nổi tiếng.
“Cược cái gì?”
“Cược tên ngoại quốc kia không phải cấp trên của Thủy Ký Bình. Nếu đúng là cấp trên, xem như tôi thua, nếu không, xem như tôi thắng.”
“Cái này…….”
“Triển Chiêu, cậu không phải không dám cược đấy chứ? Thế nào, sợ thua tôi a?”
Bạch Ngọc Đường nheo mắt lại cười, nụ cười rất phách lối.
Triển Chiêu bất quá cũng chỉ là một cậu nhóc đầu hai mươi, tính tình tuy trầm ổn nhưng khó tránh khỏi trẻ tuổi hăng hái. Cậu chăm chú nhìn khuôn mặt cười phách lối của Bạch Ngọc Đường một chốc, đột nhiên cũng nở nụ cười. Nụ cười cũng Triển Chiêu cũng không phách lối, trong mắt Bạch Ngọc Đường lại có chút khiêu khích.
“Thế nào, cậu đáp ứng?”
Triển Chiêu gật đầu, “Tôi đáp ứng, cảnh sát Bạch, cho hỏi tiền đặt cược là thứ gì đây?”
Bạch Ngọc Đường như đang chờ những lời này của Triển Chiêu, nghe cậu hỏi, anh lập tức mở miệng, “Người thua phải đáp ứng người thắng một điều kiện.”
“Một… điều kiện?” Triển Chiêu khẽ cau mày, cậu thế nào lại có cảm giác lúc Bạch Ngọc Đường vừa nói ra tiền đặt cược, lại cười giống như một con sói nhe răng đây. Cậu khẳng định nếu mình thua cuộc, điều kiện của tên Bạch Ngọc Đường sẽ khiến mình khổ sở đáp ứng.
“Sao, tiến sĩ Triển lại không dám nữa rồi?”
“Không, tôi đáp ứng.” Triển Chiêu quả quyết dùng ly trà trong tay mình cụng một cái vào ly trà của Bạch Ngọc Đường, nước trà nhẹ tràn ra, vài giọt rơi trên ngón tay của Bạch Ngọc Đường, hơi lạnh.
Bạch Ngọc Đường ngưng mắt nhìn Triển Chiêu cầm nước trà uống một hơi cạn sách, trong lòng đã bắt đầu tính toán xem sau khi thắng rồi anh muốn nói cái điều kiện gì. Mà chuyện anh cũng không biết chính là, trong lòng Triển Chiêu cũng đang nghĩ cùng một vấn đề giống anh vậy, hơn nữa, còn nghĩ trước anh một bước. Nếu không cậu cũng không dám nguy hiểm đáp ứng cuộc đánh cược này với Bạch Ngọc Đường. Nguyện ý thua cuộc sao, hi vọng mấy ngày sau cảnh sát Bạch đừng có hối hận.