Tổ Trọng Án

Chương 88 : Vụ án 6 – Anh túc hoa biện (20)

Ngày đăng: 21:48 18/04/20


Anh ta trong lòng tôi là một người mạnh mẽ, dũng cảm, lại càng là một người kiên cường. Cho dù tâm linh anh đã trải qua bi thương, tôi vẫn không cách nào dùng hai từ yếu đối để miêu tả anh ấy. Chẳng lẽ, đây là nguyên nhân anh ta tức giận? Chẳng lẽ thái độ của mình khiến ảnh bị tổn thương? Nếu đây đúng là câu trả lời, thì tôi phải làm sao để quan hệ của bọn tôi hòa hoãn?



Nhật ký Triển Chiêu.



Số mệnh không phải kỳ ngộ, mà là chọn lựa.



—- Alvin Plantinga.



Ngày 28 tháng 4 năm 2013, trời nắng.



Hôm nay Bạch Ngọc Đường đột nhiên đến tìm tôi, anh ta cho tôi biết xét xử cuối cùng của Thủy Ký Bình, mặc dù không biết vì sao anh ta lài muốn tự mình đến, nhưng chuyện anh ta có thể tới đây cũng là chuyện khiến người ta vui vẻ, tuy là, đến cuối cùng lại xảy ra biến hóa làm tôi không tài nào hiểu nổi.



Trong cuộc đời của tôi, sự tồn tại của Thủy Ký Bình là vô cùng đặc biệt. Trong cuộc đời sinh viên cô đơn của tôi, chị ấy là một màu ấm hiếm hoi. Cũng không phải tôi chưa từng nghĩ đến chuyện nếu ban đầu tôi chọn lựa một đường khác, thì đến giờ chúng tôi sẽ ở bên nhau hay không. Nhưng chị ấy vốn không cho tôi cơ hội chọn lựa, mà con đường chị ấy tự chọn vốn cũng không tệ, không biết vì sao lại đi lệch mất.
Bây giờ Bạch Ngọc Đường biết sự tồn tại của hắn, tôi cũng đem chuyện nói với Bao đại ca, hai người đều giống tôi nghĩ không ra là người nào. Bạch Ngọc Đường đành tra xét camera giám sát gần nhà anh ấy, quả nhiên phát hiện bóng dáng của người nọ. Nhưng trong camera, hắn ta ban ngày cũng che mặt, trong đoạn phim cũng cho thấy hắn ta xuất hiện quanh nhà Bạch Ngọc Đường liên tục mấy ngày, nhưng sau khi đưa hộp giấy cho tôi rồi cũng không xuất hiện nữa. Có thể tin rằng người này tìm tôi, nhưng tại sao không đến tìm trực tiếp? Cứ giả thần giả quỷ như vậy làm gì.



Một tháng này xảy ra quá nhiều chuyện quỷ quái, đầu tiên là nha đầu Đinh Nguyệt Hoa cho tôi xem một trang Web, sau nữa là Bạch Ngọc Đường tự dưng nổi giận với tôi, cuối cùng là người đàn ông thần bí này. Không biết khi nào hắn sẽ lại xuất hiện, mặc dù không biết hắn ta là người thế nào, hình dáng ra sao, nhưng trực giác tôi cho biết, người này cũng không hẳn là người xấu. (Em quá ngây thơ)



Nhìn ra cửa sổ một chút, vô tình trời đã sáng, tôi lại không ngủ một đêm, một đoạn nhật ký ngắn ngủn phải trọn một đêm viết, nhưng quay đầu nhìn lại, lại nhận ra trong đó chẳng có chuyện gì đáng giá. Không biết một đêm này, Bạch Ngọc Đường có phải giống tôi mất ngủ không.



Thôi đi, vẫn là hi vọng anh ta không giống mình.



Bạch Ngọc Đường, chừng mười ngày sau tôi sẽ về.



Hẹn gặp lại.