Tỏa Tình Khiên

Chương 19 :

Ngày đăng: 09:20 18/04/20


Bắc Đường Diệu Thần trở về Cung gia, Bắc Đường Diệu Huy và Bắc Đường Diệu Nhật trở lại vương phủ. Thâm trạch đại viện này lập tức chỉ còn lại có hai người hắn, đột nhiên có cảm giác rất tịch mịch.



Bắc Đường Diệu Nhật dừng lại trước Hàn Thanh các của Diệu Nguyệt, nhìn thoáng qua, đi đến viện tử của mình. Bắc Đường Diệu Huy một mực yên lặng mặc đi theo phía sau y, không có ý rời đi.



Bắc Đường Diệu Nhật nói, “Ngươi cũng mệt mỏi một ngày rồi, trở về nghỉ ngơi đi.”



“Ta không mệt, muốn theo ngươi.”



“Ta có cái mà theo.” Bắc Đường Diệu Nhật bật cười.



“… Đại ca, sau này trong nhà chỉ còn hai người chúng ta.”



“Ân.”



Bắc Đường Diệu Huy bỗng nhiên đứng dậy, đi đến trước y rồi ngồi xổm xuống, dịu ngoan tựa đầu trên đùi y, nắm lấy tay y, nhẹ giọng nói, “Đại ca, chúng ta hòa hảo đi.”



“Chúng ta có cãi nhau sao?” Bắc Đường Diệu Nhật ôn nhu vuốt ve mái tóc đen bóng mềm mại của hắn.



“Ngoài miệng không có nhưng nơi này có.” Bắc Đường Diệu Huy chỉ chỉ vào ngực mình.



Bắc Đường Diệu Nhật lặng yên một lát, nói, “Chuyện ngày đó ngươi còn trách ta sao?”



Bắc Đường Diệu Huy lắc lắc đầu.



“Ngày đó là đại ca không tốt.” Bắc Đường Diệu Nhật thở dài, dìu hắn đứng lên, để hắn ngồi bên cạnh mình, nhẹ giọng nói, “Đã để ngươi chịu ủy khuất, đại ca xin lỗi ngươi.”



Đôi mắt Bắc Đường Diệu Huy bỗng nhiên đỏ lên, buồn bực tựa đầu vào lồng ngực y, hai tay ôm chặt thắt lưng y.



Hai tháng nay luôn vội vội vàng vàng chuẩn bị hôn sự cho Diệu Nguyệt, hai người đều cố ý không nhắc tới chuyện ngày ấy nữa. Bắc Đường Diệu Huy đã muốn đem chuyện hoàng cung vứt ra sau đầu, đối Quân Như Trúc thật ra có chút áy náy, phái người tặng rất nhiều dược. Sau đó lại nghe nói gã lành thương rồi lại trở về trạch tử của gã, hắn lại phái người đưa đến rất nhiều đồ vật quý giá, nhưng cuối cùng vẫn bị gã từ chối.



“Ta cũng không có gì, chẳng qua… thực xin lỗi người kia.” Bắc Đường Diệu Huy rầu rĩ nói.



Bắc Đường Diệu Nhật nắm tay hắn thật chặt, chậm rãi nói, “Quân Như Trúc… mấy ngày trước đã từ quan hồi hương.”



“Cái gì?” Bắc Đường Diệu Huy chấn động, vội hỏi, “Chuyện thế nào?”



Bắc Đường Diệu Nhật nhìn hắn, con ngươi tối đen sâu không thấy đáy, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói, “Không có gì, nghe nói là lão gia (cha) ở quê gã đã qua đời, gã phải đi về giữ đạo hiếu. Hoàng Thượng cho gã ba năm tang kì, đợi gã mãn hạn chịu tang thì cho gã trở về.”



“Thì ra là thế.” Bắc Đường Diệu Huy nhẹ nhàng thở ra, an quyết tâm ngã vào trong lồng ngực y, ngón tay tinh tế duyên dáng nhàm chán gảy gảy ngọc bội bên hông y.



Bắc Đường Diệu Nhật không thoải mái như hắn. Nhớ tới người kia, không khỏi hơi nhíu mi, tái cúi đầu nhìn người trong lồng ngực, theo bản năng nắm chặt cánh tay.



Gần đây Diêu Kinh xảy ra một ít biến hóa. Một số đại thần bằng khứu triều chính giác sâu sắc đã ẩn ẩn phát hiện một ít bất đồng.



Từ hơn một tháng trước khi Tam thế tử của Bắc Đường vương phủ ‘gả’ đến Văn quốc, Cung Kiếm Vũ cũng mang thê tử Bắc Đường Diệu Thần và hai cái đứa con bị Hoàng Thượng đến biên quan, rồi một vài quan viên có quan hệ sâu với Bắc Đường gia bị triều đình hoặc bị minh thăng ám hàng (ngoài mặt là được lên chức nhưng trên thực tế là bị giáng chức), hoặc bị biếm phạt; chèn ép không ít, làm cho thế lực của Bắc Đường gia nhìn qua như bị giảm sút.



Nhưng hiển nhiên mọi người cũng biết, Bắc Đường vương Bắc Đường Diệu Nhật cũng không phải một người dễ đối phó. Y không giống phụ vương Bắc Đường Ngạo luôn lãnh ngạo không thể thân cận, mà y rất ít đắc tội với người khác, hơn nữa xử sự khéo đưa đẩy, cẩn thận. Người biết rõ y thì biết y càng đáng sợ hơn so với phụ vương y, bởi vì y kiên nhẫn, tính tình tốt, càng làm cho người kahcs nhìn không thấu. Cho nên bọn họ đang đợi, đang nhìn. Đợi Hoàng Thượng chuẩn bị xuất ra thủ đoạn gì để thu thập Bắc Đường gia; đang nhìn Bắc Đường vương lại chuẩn bị dùng phương pháp gì để xoay chuyển càn khôn, bảo trụ thế lực gia tộc đã tồn tại cả trăm năm, thâm căn cố đế.



Mà mấy ngày nay Bắc Đường Diệu Nhật nhìn qua thực nhàn nhã.



Đệ muội rời khỏi, trong vương phủ chỉ còn hai người y cùng Diệu Huy. Bắc Đường Diệu Huy cũng không quay về Đoan Vương phủ, thanh thản ổn định ở lại trong nhà, mỗi ngày còn cùng y đánh đàn, xem thư, ngay cả dược lư cũng không đi.



Có hắn ở bên, ngày tựa hồ hết sức thoải mái.



Bắc Đường Diệu Huy tuy rằng mặc kệ việc trong triều, võ công cũng coi như không cao, nhưng tự bảo vệ mình cũng dư dả. Hơn nữa với mỹ mạo đó thì trí tuệ hắn dù kỳ thật cao hơn so với sự tưởng tượng của mọi người nhưng có rất ít người thực sự chú ý tới.



Lại nói hăn luôn làm một vương gia nhàn tản, vài phần nguy hiểm trước nay đều từ hoàng đế luôn thèm nhỏ dãi hắn. Hiện giờ hoàng đế âm thầm thay đổi người thì còn chuyện gì mà hắn phải để tâm nữa đâu.


Vì sao? Không có khả năng!



Y đương nhiên sẽ không ghen tị với Quân Như Trúc. Bởi vì người mà Bắc Đường Diệu Huy toàn tâm toàn ý yêu là mình. Chính mình cũng, cũng…



Bắc Đường Diệu Nhật càng nghĩ càng đen mặt, ánh mắt trầm xuống.



Bắc Đường Diệu Huy nhìn bộ dáng kia của y, trong lòng cũng trầm xuống.



Chẳng lẽ… Diệu Nhật quả nhiên để ý chuyện kia? Y… Chán ghét ta? Bắc Đường Diệu Huy cảm thấy căng thẳng, bắt lấy tay y, càng thêm chủ động muốn ôm lấy y, ai ngờ hai vai lại bị y đè lại, chậm rãi đẩy ra.



Bắc Đường Diệu Nhật nhìn hắn nhưng lại khẽ thở dài, thấp giọng nói, “Huy nhi, hôm nào đi. Hôm nay ta không có tâm trạng.”



Bắc Đường Diệu Huy cảm thấy lạnh lẽo. Hắn chậm rãi thối lui, trên mặt có chút cứng ngắc, tầm mắt nhìn chăm chăm vào mặt đối phương, hy vọng có thể nhìn ra một ít manh mối.



Nhưng cái gì cũng không có. Bắc Đường Diệu Nhật rất giỏi che dấu tâm trạng chính mình, cái gì y cũng không biểu lộ ra ngoài. Bất luận là phiền chán hay là bất đắc dĩ, trên mặt y không có một chút cảm xúc nào.



Bắc Đường Diệu Huy miễn cưỡng mỉm cười, “Được. Vậy ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, ta đi trước.”



Hắn đi lại trầm trọng rời khỏi phòng Bắc Đường Diệu Nhật, không thấy tầm mắt người phía sau nhìn chăm chú hắn.



Bắc Đường Diệu Nhật nhìn hắn ảm đạm rời đi, tâm trạng đau thắt.



Cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ thấy bộ dáng không vui của Bắc Đường Diệu Huy, nhưng hiện tại mới đột nhiên phát hiện, mười lần y không vui thì có chín lần là bởi vì chính mình.



Huy nhi, ta phải làm thế nào với ngươi đây?



Hai người lại buồn bã chia tay. Ngày hôm sau Bắc Đường Diệu Huy liền về lại Đoan Vương phủ. Bắc Đường Diệu Nhật cũng không được thanh nhàn, sau khi hắn rời đi không lâu đã trộm dẫn người rời khỏi Diêu Kinh.



Lần này nơi y muốn đi là Sóc Châu ở Minh quốc và chỗ thủy quân đang đóng ở Giao đảo. Lần này y rời đi là chuyện cực kì bí mật, ngoại trừ đại quản gia trong vương phủ, ai cũng không biết chuyện y đã rời khỏi, ngay cả Bắc Đường Diệu Huy cũng chẳng hay biết gì.



Bắc Đường Diệu Nhật làm việc cho tới bây giờ đều an bài gọn gàng nghiêm chỉnh. Một tháng này y đã gặp những người cần gặp, chuyện cần mật đàm cũng đã nói qua. Nhưng lúc trở lại Diêu Kinh, y lại đi theo lộ tuyến khác.



Đó là một tòa tiểu viện bình thường, ẩn trong thị trấn Thông Châu, không xa Diêu Kinh. Chung quanh cũng không phồn vinh mà vô cùng thanh tịnh, chỉ lác đác vài hộ dân cư.



Khi Bắc Đường Diệu Nhật căn cứ vào mật báo của ám vệ mà tìm tới nơi này, bầu trời đang đổ trận mưa nhỏ đầu xuân.



Y phủ áo tơi, dắt một con ngựa màu tro bẩn hề hề toàn bụi là bụi, phong trần mệt mỏi, đi lại chậm chạp, nhìn qua không khác người qua đường bình thường là bao.



Y đứng ở cửa tiểu viện một lúc lâu, giũ giũ áo tơi và nón, cuối cùng tiến lên gõ gõ đại môn.



Qua một hồi lâu mới có một người nhỏ gầy vội vàng mở cửa, từ cửa cẩn thận nhìn y, hỏi, “Tìm ai?”



Tính tình Bắc Đường Diệu Nhật rất tốt, nhận ra nó là tiểu đồng bên người người nọ, không khỏi mỉm cười, “Tần Nhân, ta tìm công tử nhà ngươi.”



Tiểu đồng kia lắp bắp kinh hãi, “Ngươi biết ta? Ngươi là ai?”



Bắc Đường Diệu Nhật lại nâng áo tơi và nón lên nhưng cũng không lộ ra khuôn mặt, ôn hòa nói, “Chuyển cáo công tử nhà ngươi, nói có cố nhân từ cốc tới chơi.”



Nhãn tình tiểu đồng kia bỗng nhiên sáng lên, “Ngươi là Bạch Vũ từ cốc đó có đúng không? Công tử nhà ta chờ ngươi đã lâu rồi đó, mau mau vào đi.”



Bắc Đường Diệu Nhật cảm thấy tâm trạng trầm xuống. Y biết Bạch Vũ là tên gọi chung của đại phu trong Linh Ẩn cốc, chuyên môn chữa bệnh cho người Ma Da.



Người Ma Da có y thuật cao minh, rất nhiều danh y kỳ thật ít nhiều gì đều có chút liên quan với dân tộc Bạch Vũ, hoặc là sư đồ đồ tôn (thầy trò), hoặc là đã từng tiếp xúc và truyền thừa từ hơn mười năm, thậm chí mấy trăm năm trước.



Bạch Vũ Tiên của Linh Ẩn cốc ít xuất cốc, trừ bỏ người Ma Da thì người ngoài tuyệt đối không biết bọn họ là cùng một người.



Bắc Đường Diệu Nhật cũng không giải thích, theo nó đi vào sân rồi vào ngoại đường.