Tỏa Tình Khiên
Chương 111 :
Ngày đăng: 09:20 18/04/20
Minh quốc Hồng Đồng mười lăm năm, những ghi chép lịch sử bí ẩn nhất, nhanh chóng nhất, cũng là thành công nhất đã oanh liệt triền khai một lần ‘mưu phản’. Đương nhiên, thời điêm âm mưu này bắt đầu, Minh quốc còn chưa có người nào ý thức được đây là lúc bắt đầu thay đổi triều đại.
Sau khi lập ngốc thái tử không lâu, Hoàng thái hậu và Hoàng Thượng bắt đầu có bất hòa lớn, chuyện từ hậu cung lan ra cũng liên lụy vô số đại thần. Đây là chuyện những năm gần đây chưa bao giờ xảy ra.
Đối với chuyện mẫu tử hoàng thượng bất hòa đã lâu, các đại thần cũng đã quen, nhưng đột nhiên bùng nổ gay gắt như thế cũng rất làm cho người ta kinh hãi bất an. Đầu tiên là Hoàng thái hậu trách cứ Hoàng Thượng trước đây trước hoàng minh thọ (đêm trước khi làm ma chay của vua) không trai giới cấm dục, thành tâm không đủ, làm cho đêm minh thọ (đêm trước khi làm ma) đó lăng tẩm tiên hoàng bị cháy lớn, thiêu rụi cả tiền điện.
Sau khi Hoàng Thượng oán khí bùng nổ, liên tiếp bãi miễn vài vị quyền thần có qun hệ thân thiết với Thái hậu Triệu gia. Hoàng thái hậu lại phẫn nộ, tức giận mắng Hoàng Thượng là người bất hiếu bất nhân, công bố ‘mười tội lớn’ của Hoàng Thượng, muốn phế gã lập hoàng thái tử đăng cơ.
Tin này làm triều đình như bùng nổ. Cho tới bây giờ chưa bao giờ nghe qua có Thái hậu muốn phế thân nhi tử của chính mình, lập tôn tử làm hoàng đế. Tuy rằng Cối đế trước kia từng có chuyện này nhưng cũng bởi vì Cối đế và Thái hậu đều không phải là thân sinh mẫu tử.
(Tần Cối: gian thần thời Nam Tống, Trung Quốc)
Chuyện ầm ĩ này làm cả kinh thành không ai được yên, lo sợ kinh hoảng. Các đại thần đều cuống quýt, khuyên hoàng đế có, khuyên Thái hậu có, hỏi thăm tin tức có mà chậm chạp đợi thời cơ cũng có.
Ai ngờ rắc rối đó còn chưa được giải quyết thì đột nhiên lại truyền đến một tin tức chấn động hơn – Hoàng thượng bị cảm phong hàn sau một ngày nắng nóng, thân thể nhanh chóng suy yếu, không đến hai ngày đã chết bất đắc kỳ tử!
Cái chết này làm tất cả mọi người choáng váng. Hoàng Thượng tuy luôn hoang dâm vô độ, tuổi còn trẻ đã thân hư bất bổ (cơ thể suy nhược), nhưng dù sao cũng là người chưa tới ba mươi tuổi, sao có thể chỉ vì phong hàn mà đi? Có tin đồn nói là Hoàng thái hậu giết Hoàng Thượng bằng thuốc độc, nhưng hổ dữ còn không ăn thịt con, Hoàng thái hậu sẽ không tàn nhẫn như thế chứ?
Đang lúc lời đồn bay đầy trời thì Hoàng thái hậu đã đưa ngốc thái tử Ti Trác lên kế vị. Nhưng có hơn phân nửa đại thần đều thượng tấu phản đối.
Thái tử kế vị tuy là danh chính ngôn thuận, nhưng thái tử này là ngốc tử. Lúc trước lập thái tử, này các đại thần không lay chuyển được sự kiên trì của Thái hậu, Hoàng Thượng cũng ẩn ẩn ám chỉ chúng thần, đây chỉ là việc cần làm để trấn an mẫu hậu nhất thời, đợi sau này có tử tự (con nối dòng) khỏe mạnh đương nhiên phải thay đổi nhi tử trời sinh ngốc nghếch này. Thế là các đại thần phản đối mới có thể thỏa hiệp, đồng ý tạm lập Ti Trác làm thái tử.
Nhưng ai có thể ngờ Hoàng Thượng anh niên tảo thệ (chết khi còn trẻ)? Hoàng thất Minh quốc vốn chi phồn diệp mậu (cành nhiều lá tốt, ý chỉ đông con cháu), nhưng bởi vì thiên tai nhân họa (hạn của trời, họa của người), lại hỗn chiến nhiều năm với chư quốc, đến hai mươi năm trước chỉ còn sót lại Đông Dương thái tử và tiên hoàng là có quan hệ huyêt thống trực hệ.
Nhưng Đông Dương thái tử lại chết bất đắc kỳ tử một cách khó hiểu, Đông cung đại hỏa (cháy lớn), cháy sạch đến thi cốt vô tồn (thi thể hài cốt cũng không còn). Tiên hoàng kế vị, vốn có bốn nhi tử (con trai), nhưng một đám đều trước chết non, chỉ để lại đương kim hoàng đế Ti Hồng Dật.
Mà Ti Hồng Dật so với lão tử (cha) gã càng không bằng, hiện giờ nhưng lại chỉ để lại một nhi tử ngốc nghếch.
Nếu thực để ngốc thái tử này kế vị, triều đình chắc chắn bị Triệu Thái hậu thao túng. Ngoại thích đương triều (họ bên ngoại (ý chỉ họ của thái hậu, hoàng hậu…) nắm quyền) vốn là tối kỵ qua các triều đại, Triệu gia đã quyền khuynh triêu dã (vua và dân) mười mấy năm, nếu còn tiếp tục như thế sẽ làm hại đến căn cơ của quốc gia.
Thế là thanh lưu phái (phái trong sạch, không nghiêng về ai) và bảo hoàng phái (phái bảo vệ quyền lợi và huyết mạch của vua) kiên định đứng đầu phản đối Triệu gia, hy vọng Hoàng thái hậu có thể phế thái tử, lập thái tử theo đúng ý chi trung trạch hiền (người tài giỏi phù hợp) của hoàng thất. Nhưng những chi bên không phải huyết thống quá xa thì cũng đã thông hôn với Bắc Quyết, Tây Ô, khiến cho huyết mạch bị pha tạp rất nhiều.
Nói đến này chuyện cùng ngoại tộc thông hôn, là do một thế hệ Bắc Đường vương Bắc Đường Ngạo bình định thiên hạ hậu, vì để tiếp nhận trăm tộc mà định ra quốc sách này. Dù sao năm đó chư quốc hỗn chiến, quanh Minh quốc có rất nhiều tiểu quốc là dân tộc khác, đến nay bọn họ vẫn còn thế lực tương đương như trước. Thế là để trấn an ho, bắt đầu từ hoàng tộc thông hôn với dị tộc nên cả nước lúc này mới được dung hợp và phồn vinh.
Nhưng hiện tại lại làm cho các đại thần trong triều phi thường đau đầu. Vừa không muốn cho ngốc thái tử kế vị làm thế lực của Triệu thị càng lớn thêm, vừa không muốn một hoàng đế không có huyết thống không tinh khiết. Thật đúng là khó xử!
Đang lúc này thì trong kinh âm thầm truyền ra một lời đồn đãi kinh tâm động phách ── đương kim Đoan thân vương Bắc Đường Diệu Huy, là di cô (con mồ côi) của Đông Dương thái tử tiền triều, là huyết mạch duy nhất còn lưu lại của Đông Dương thái tử cùng với ái phi Sở Thanh Phi.
Kỳ thật loại lời đồn này sớm đã có điềm báo trước. Dù sao khuôn mặt kia của Bắc Đường Diệu Huy, phàm là cựu thần năm đó đã từng gặp qua Thanh Phi đều âm thầm dự đoán được. Hơn nữa niên kỉ càng dài, hắn không chỉ càng ngày càng giống Thanh Phi, còn ẩn ẩn kế thừa ba phần bộ dạng của Đông Dương thái tử.
Hơn nữa đời trước Bắc Đường vương Bắc Đường Ngạo và Đông Dương thái tử là biểu hyunh đệ (anh em bên họ mẹ), luôn luôn giao hảo, Đông Dương thái tử gặp chuyện không may khi ông đang lưu lại ở phụ cận Diêu Kinh. Lấy thế lực của Bắc Đường vương khi đó, đúng lúc cứu được thái tử di cô (con mồ côi của thái tử) cũng không có gì là kì lạ.
Lời đồn này càng truyền càng thịnh (mạnh mẽ, rộng rãi). Triệu Thái hậu đương nhiên cũng có nghe thấy, càng hoang mang lúng túng hơn, nhưng bà cố tình không để ý sự phản đối của mọi người, dưới sự hỗ trợ của Triệu thị, mười ngày sau khi hạ táng hoàng đế đã cho Ti Trác đăng cơ. Nhưng đúng vào lúc này, tam triều nguyên lão của Minh quốc đã từ quan quy ẩn – lão Thừa tướng Vương Hi – đột nhiên xuất hiện ở Diêu Kinh.
Chuyện ông đột nhiên đến đây như một tuồng hí kịch. Nhiều môn hạ của Vương Hi đứng trên đại điện chứng minh Bắc Đường Diệu Huy là thân sinh nhi tử của Đông Dương thái tử, cũng xuất ra chứng vật chứng minh khi đó Bắc Đường Diệu Huy được cứu ra, yêu cầu mọi người phò trợ huyết thống chính thống của hoàng thất.
Mà nhất phẩm võ quan Úc Phi Khanh – tổng binh Đại thống lĩnh của kinh kì (kinh đô và vùng lân cận) – cũng đồng thời đưa ra tín thư do chính tay Bắc Đường vương đời trước – Bắc Đường Ngạo – viết, nói rằng Bắc Đường Diệu Huy không phải thân tử (con ruột) của ông, mà là năm đó ông cứu được nhi tử của Ti Đông Dương trong biến loạn tại Đông cung ngày ấy, nguyên danh của Bắc Đường Diệu Huy là Ti Diệu Huy.
Một trận sóng to gió lớn nhất này thời làm Triệu Thái hậu bị kích động đến thương bạch dục quyết (tái nhợt hôn mê). Triều đình đại loạn.
Chỉ có Lễ bộ Thượng thư tam phẩm Bắc Đường Diệu Huy một người mặt không chút thay đổi đứng bên sườn đại điện, tuy phần đông ánh mắt đều phóng về phía hắn nhưng hắn lại đứng một bên như việc đó không liên quan đến mình, cúi thấp đầu, không biết suy nghĩ cái gì.
Lúc tan triều, mọi người nhìn đều hắn bằng ánh mắt hết sức cổ quái. Lão Thừa tướng có rất nhiều môn sinh, Úc tướng quân lại thống lĩnh kinh kì (kinh đô và vùng lân cận), nắm giữ mười vạn trọng binh; có hai người này ủng hộ, với thế lực Triệu gia cũng tạm thời không cần lo ngại.
Huống chi vẫn còn vị hoàng đế ‘nhàn trí’ ở nhà – Bắc Đường vương Bắc Đường Diệu Nhật.
Tuy rằng y và phụ vương y không ra mặt nhưng Minh quốc ai chẳng biết phần lớn thiên hạ này đều là do Bắc Đường gia gây dựng được. Lão Bắc Đường vương mở mang bờ cõi, kiến công lập nghiệp, hiện Bắc Đường vương củng cố căn cơ, thế lực sâu rộng.
Bắc Đường Diệu Nhật nghe hắn nói có phần buồn bã, lại nghĩ đến tính tình vỗn phong lưu của hắn, sau này phải vĩnh viễn ở lại trong thâm cung này, trong lòng không khỏi có chút áy náy và không muốn, nhưng vẫn phải cố lắc đầu, “Ta là ngoại thần, không thể thường xuyên tiến cung.”
Ti Diệu Huy cứng đờ, mạnh mẽ ép ra nụ cười nói, “Đại ca, trẫm mới vừa làm hoàng đế nên ngươi không nghe trẫm sao? Lại nói ngươi là huynh trưởng của trẫm, sao không thể tới? Chỉ cần trẫm cho ngươi thường lưu trong cung là được.”
Bắc Đường Diệu Nhật bật cười, “Cho dù ta là huynh trưởng của ngươi thì cũng không phải lý do hợp lý. Huống chi quan hệ của hai người chúng ta đã khác lúc trước; trong mắt người khác Bắc Đường gia ta đã quyền thế ngập trời nên càng phải cẩn thận khiêm tốn, miễn miệng lưỡi thiên hạ nói lung tung.”
Ti Diệu Huy thản nhiên nói, “Đại ca để ý đến thanh danh và địa vị Bắc Đường gia đến thế sao?”
Bắc Đường Diệu Nhật lơ đễnh nói, “Đương nhiên. Ta cũng chỉ muốn tốt cho ngươi thôi.”
Ti Diệu Huy bỗng nhẹ nhàng cười, chân mày lưu chuyển, liếc mắt yêu mị nhưng con ngươi lại ẩn ẩn sắc lạnh.
“May mà trẫm đã sớm nghĩ đến, để lại đường lui.”
Bắc Đường Diệu Nhật ngạc nhiên, “Cái gì là đường lui?”
Ti Diệu Huy cúi đầu cười, đi đến bên người y, bỗng nhiên duỗi tay ra, xoay người ôm y từ phía sau.
“Làm gì vậy?” Bắc Đường Diệu Nhật không rõ nên kéo kéo tay hắn nói, “Đừng nháo. Trong cung không thể so với trong phủ. Ngươi đã là hoàng đế, phải…”
“Đại ca.” Ti Diệu Huy cúi đầu đánh gãy lời y, đôi môi đỏ mọng dán vào bên tai y, lệ mâu híp lại, “Ngươi không phát hiện trên người có cái gì không thích hợp sao?”
Bắc Đường Diệu Nhật rùng mình, âm thầm đề phòng, trên mặt lại cười nói, “Ngươi lại kê đơn ta?”
“Ha hả, không tồi. Đại ca đoán thử xem đó là dược gì?”
Bắc Đường Diệu Nhật điều tức hơi thở, lại phát giác không có chút dấu hiệu của nội lực lưu chuyển, không khỏi lắp bắp kinh hãi nhưng vẫn bất động thanh sắc, “Ngươi hạ tán công hương với ta?”
“Cái loại dược hạ cấp này sao làm sao đáng cho trẫm để trong mắt.” Ti Diệu Huy cúi đầu cười, kề sát trên người y, đôi môi chứa tình sắc ám muội mà lướt nhẹ lên vành tai và cổ y. “Đại ca, hôm nay là ngày đầu tiên trẫm quang vinh đăng đại bảo, trẫm nên hảo hảo cảm tạ ngươi mới phải.”
“Huy nhi…” Bắc Đường Diệu Nhật cảm thấy hơi kinh hãi, không biết hắn muốn làm cái gì.
Nếu là tán công hương thì y còn có biện pháp đối phó, nhưng Diệu Huy nếu biết nội lực y thâm hậu, loại dược được dùng đương nhiên không thể tầm thường. Tuy cung nhân đều bị đuổi ra ngoài điện nhưng nơi này dù sao cũng không phải Bắc Đường vương phủ, sao có thể để hắn làm bừa.
“Lúc này đại ca không nên gọi trẫm là Hoàng Thượng. Như thế cũng tốt, trẫm vốn cũng không muốn làm hoàng đế gì cả, trẫm chỉ muốn làm Huy nhi của ngươi.” Ti Diệu Huy cười đến vui vẻ, bỗng nhiên đưa hai tay ra ôm lấy Bắc Đường Diệu Nhật, đi về phòng ngủ phía sau.
“Huy nhi!” Bắc Đường Diệu Nhật quát chói tai, muốn ngăn hắn lạinhưng phát giác cả người mình vô lực, trong cơ thể khô nóng. Dường như… Dường như giống lúc bị hắn kê đơn mười năm trước.
Y không khỏi cả giận, “Sao ngươi lại làm chuyện hồ đồ này? Hôm nay là ngày đầu tiên ngươi đăng cơ a!”
Ti Diệu Huy không thèm quan tâm, đưa y ném lên giường, thoải mái cởi áo tháo đai lưng. “Thì sao?! Đại ca, sau này ngươi cũng đừng làm Bắc Đường vương nữa, làm hoàng hậu của trẫm luôn đi.”
“Hỗn trướng!” Bắc Đường Diệu Nhật tức giận đến khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng. Y không phải lần đầu tiên bị đệ đệ bốc đồng này kê đơn nhưng chưa bao giờ tức giận như hôm nay.
“Đại ca nếu không cao hứng thì trẫm cũng có thể làm vương phi của đại ca a.” Ti Diệu Huy nhẹ nhàng cười, cởi hoàng bào, lộ ra dáng người thon dài duyên dáng. Hắn chậm rãi nâng ngón tay thon dài như bạch ngọc lên, ngón giữa khẽ búng, một tầng khói nhẹ hạ xuống.
Bắc Đường Diệu Nhật mất hết nội lực, chỉ cảm thấy trên mặt có một làn khói thơm, ý thức nhất thời mơ hồ.
Y cố tỉnh táo, ẩn ẩn nghe thấy Diệu Huy ghé vào lỗ tai y nói, “Vô luận như thế nào, ngươi đều phải ở lại bên người ta. Đại ca nếu vô lực thì cứ để đệ đệ tới hầu hạ ngài, nhất định nhất định cho ngươi…”
Lời sau đó cũng không thể nghe rõ ràng nữa. Bắc Đường Diệu Nhật mông lung nhắm mắt lại, ý thức cuối cùng là thân thể cực nóng của mình bị người nọ chặt chẽ ôm lấy…
HẾT CHƯƠNG 11
HẾT THƯỢNG BỘ