Tỏa Tình Khiên

Chương 2122 :

Ngày đăng: 09:20 18/04/20


Bắc Đường Diệu Nhật cảm thấy thân thể của chính mình như vẫn bồng bềnh trong cơn sóng nhiệt, từng cơn từng cơn không ngừng tập kích. Cực hạn cực khoái hòa với sự mỏi mệt đan xen mà đến như muốn làm y cảm thấy lỗi giác.



Y hoa mắt ù tai, giống như tỉnh mà không phải tỉnh, giống như mộng mà không phải mộng.



Khi y tỉnh táo lại thì đã đến trưa ngày thứ hai; phát hiện mình vẫn nằm trong phòng ngủ của Ti Diệu Huy, trên người chỉ khoác mỗi lý y. Y khẽ động, lập tức cảm giác mình mình bất thường, không khỏi trầm mặt xuống. Tối hôm qua chỉ sợ bị đệ đệ tốt của y thượng một đêm; bởi vì y luôn thân cường thể kiện, lúc này lại cảm thấy xương sống thắt lưng đau nhức như bị bảy xa mã (xe ngựa) đồng loạt kéo qua.



Sờ sờ hậu huyệt, cũng may Diệu Huy đã xoa thuốc cho y, lành lạnh sạch sẽ; tuy có chút sưng đau nhưng cũng không thực sự nghiêm trọng.



Bắc Đường Diệu Nhật ngồi dậy, xốc màn lên. Một cung nữ bưng y vật đi đến, cúi người nói, “Nô tỳ kiến quá điện hạ.”



“… Đứng lên đi.” Bắc Đường Diệu Nhật thấy nàng có thể canh giữ ở ngoài điện hầu hạ, nói vậy nhất định là tâm phúc của Diệu Huy. Nhận y vật nàng đưa qua, “Ta tự mặc, ngươi đi xuống đi.”



“Vâng.”



Bắc Đường Diệu Nhật thu xếp như bình thường, đi vào ngoại thất, thấy cung nữ kia đã chuẩn bị tốt ngọ thiện. Nàng thấy hắn đi ra liền khom người nói, “Bệ hạ còn đang thảo luận chính sự ở điện nghị sự, thỉnh ngài dùng ngọ thiện trước.”



Bắc Đường Diệu Nhật nhíu nhíu mày, “Không cần. Bổn vương phải về phủ.”



Hôm nay là lần đầu tiên Diệu Huy thượng triều, y đường đường là Bắc Đường vương mà vắng mặt, còn ngủ lại trong cung. Nếu truyền ra ngoài sẽ không tốt. Tuy không biết Huy nhi hạ dược gì cho y, bây giờ còn chưa khôi phục nội lực, nhưng y vẫn nên sớm ra cung là tốt nhất.



Bắc Đường Diệu Nhật vừa nghĩ vừa đi đến ngoài điện, đã thấy cung nữ kia vô thanh vô tức chắn trước người y.



Bước chân y hư nhuyễn, cung nữ kia lại ra ngăn trở. Cứ thế lặp lại hai lần, Bắc Đường Diệu Nhật cuối cùng xác định thân thủ cung nữ này chỉ sợ không thua mình, không khỏi âm thầm kinh ngạc, không biết Huy nhi lung lạc được cao thủ này từ khi nào.



Lần đầu tiên y liếc mắt đánh giá cung nữ kia, đột nhiên cảm thấy rùng mình, bất động thanh sắc nói, “Bổn vương nhìn ngươi có chút quen mắt, hình như là người bên cạnh Thái hoàng thái hậu?”



“Phải nô tỳ tên là Hồng Châu, từ hôm nay bắt đầu được điều đến Vĩnh Hòa điện hầu hạ bệ hạ.”



Bắc Đường Diệu Nhật âm thầm nhíu mày, không biết Diệu Huy vì sao lại chú ý đến cung nữ bên người thái hoàng thái hậu đã chết kia, còn để nàng tới hầu hạ chính mình; nhưng y vẫn thản nhiên nói, “Thì ra là thế. Bổn Vương phải về phủ, ngươi chắn ở đây là có ý gì?”



Hồng Châu thuận theo nói, “Bệ hạ có chỉ, Bắc Đường vương không thể rời khỏi Vĩnh Hòa điện. Còn thỉnh điện hạ dùng ngọ thiện, chờ bệ hạ thảo luận chính sự trở về.”



Cái gì?



Bắc Đường Diệu Nhật cảm thấy tức giận, nhưng tâm tư y luôn thâm trầm, giờ phút này công lực chưa khôi phục, không phải đối thủ của nữ tử trước mắt nên không nói gì nữa, xoay người trở về nội thất.



Thì ra Hồng Châu này từng là tiểu tỳ bên người sủng phi Thanh Phi của Đông Dương thái tử năm đó. Nàng từng chịu đại ân của Thanh Phi, luôn cảm động và nhớ nhung trong lòng. Sau khi Đông Dương thái tử cùng Thanh Phi phát sinh cung biến, nàng có cơ hội tới bên cạnh Triệu Thái hậu nên vẫn âm thầm ẩn núp, cũng thời cơ trở thành tâm phúc của bà ta, tìm kiếm tin tức của tiểu hoàng tử. Dung mạo Ti Diệu Huy và Thanh Phi không khác nhau, Hồng Châu sớm biết hắn là nhi tử của Đông Dương thái tử và Thanh Phi nhưng thấy hắn làm Đoan thân vương vô cùng vui vẻ nên vẫn chưa từng tương nhận (đến nhận quen).



Cho đến khi Bắc Đường vương bắt đầu hành động, nàng vốn mẫn tuệ sâu sắc nên nhanh chóng phát hiện thay đổi trong cung, liền âm thầm cùng Ti Diệu Huy tiếp xúc.



Giúp Hoàng Thượng giả âm thầm che dấu, giựt giây Triệu Thái hậu phế giả đế lập hoàng tôn, đều là những bước lót đường cho Ti Diệu Huy. Đến một tháng trước khi Triệu Thái hậu hoăng thệ (chết), bà ta để nàng đến ám sát Hoàng Thượng, nàng mới thuận thế trở lại bên người Ti Diệu Huy.



Ti Diệu Huy đối với nàng vô cùng tín nhiệm, lại biết võ công nàng cực kì cao, bởi vậy liền điều nàng đến ‘hầu hạ’ Bắc Đường Diệu Nhật. Trong cung cũng chỉ có nữ nhân Hồng Châu này vốn ẩn núp nhiều năm, tâm tư kín đáo, am hiểu sâu sắc cung quy, mới có thể kiềm chế Bắc Đường vương có thủ đoạn thông thiên.



Ngày hôm đó khi Ti Diệu Huy trở lại Vĩnh Hòa điện đã gần đến chạng vạng.



“Đại ca.” Hắn tươi cười đi vào tẩm thất, thấy Bắc Đường Diệu Nhật nằm nghiêng trên giường đưa lưng về phía hắn, tú bào màu đen nạm vàng để ở mép giường, làm tôn thêm cái vai rộng, bờ mông hẹp, eo thắt lại, đôi chân thon dài; những đường cong tràn ngập sức mạnh và ưu mỹ. Ti Diệu Huy cảm thấy ngứa ngáy, nhớ tới sự điên cuồng đêm qua làm hắn không khỏi xuân tâm lại khởi, đặt mông ngồi vào bên giường, thuận tay vuốt từ thắt lưng y.



Bắc Đường Diệu Nhật lạnh lùng nói, “Cho ta giải dược, ta muốn xuất cung.”



“Đại ca cần gì phải lo lắng. Trẫm vừa mới đăng cơ, ngươi bồi trẫm vài ngày nữa đã.”



“Huy nhi, đừng náo loạn.” Bắc Đường Diệu Nhật chụp tay hắn lại, xoay người ngồi dậy, trầm giọng nói, “Ta không thể thường lưu trong cung. Ngươi cũng biết ngươi mới vừa đăng cơ, làm việc phải luôn cẩn thận.”



Ti Diệu Huy mỉm cười, “Đại ca yên tâm, việc triều chính trẫm sẽ giải quyết thỏa đáng. Ngươi xem hôm nay là ngày đầu tiên trẫm lâm triều không phải đã xử lý xong chính vụ mới về cung đó sao, ngươi hẳn là nên rộng rãi với ta một chút mới phải a.”



“Huy nhi.” Bắc Đường Diệu Nhật không muốn lằng nhằng với hắn, “Ngươi không để ta hồi phủ, chuyện trong phủ phải giải quyết làm sao?”



“Không phải còn có Lăng tổng quản sao?”



“Sự vụ trong phủ ta sao có thể để ông ấy làm chủ chứ?”



“Vậy mang đến trong cung mà xử lý.”



“Huy nhi!” Bắc Đường Diệu Nhật buồn bực quát.




Ti Diệu Huy đối với tức giận của y đã như không còn cảm giác, ngồi xuống bên mép giường, chậm rãi nói, “Đại ca, ngươi hãy suy xét cho kĩ. Tỏa tình này là do ta chế ra, cả thiên hạ này cũng chỉ có mình ta có thể giải. Nếu ngươi không muốn cả đời này không thể khôi phục võ công được nữa thì phải đáp ứng điều kiện của ta.”



Bắc Đường Diệu Nhật nắm chặt hai tay, mặt trầm như nước. Ti Diệu Huy si ngốc nhìn y, thấy vẻ mặt y do dự mà trầm giận, biết trong lòng y nhất định không chịu, không khỏi bỗng nhiên cảm giác nản lòng thoái chí.



Người Ma Da chỉ có động tình mới có thể thụ thai; mà giờ mình lại bức bách y. Chính y không có loại tình cảm luyến ái với mình thì có ý nghĩa gì? Làm thế nào để thụ thai?



Lại nghĩ đến Quân Như Trúc bởi vì ám sinh tình cảm với mình, dù bị mình thi bạo cũng có thể hoài thượng tử tự. Mà hắn cùng với Bắc Đường Diệu Nhật hoan ái nhiều năm, tuy hắn ở trên không nhiều lần lắm nhưng cũng đã có cơ hội, mà mãi vẫn không thấy y thụ thai… Điều này không phải đã chứng minh tất cả sao?



Ti Diệu Huy cũng không biết hai năm gần đây, sau khi Bắc Đường Diệu Nhật cùng hắn hoan hảo đều dùng ti dựng thang trấp (thuốc nước tránh thai) đặc biệt của nam tử Ma Da. Hắn chỉ biết là vài năm đầu, vô luận hắn ở trên hay ở dưới cũng chưa bao giờ thấy Bắc Đường Diệu Nhật phục dược (uống thuốc). Hắn nghĩ với tính tình của Bắc Đường Diệu Nhật luôn phải nắm chắc mọi sự trong tay, nếu y chưa từng uống thuốc chắc chắn là do tự tin sẽ không hoài thai hài tử, nhưng hắn lại không biết rằng lúc đó Bắc Đường Diệu Nhật cũng đã dao động và động tình.



Lúc này Ti Diệu Huy chỉ cảm thấy mất hết can đảm, cái khe nho nhỏ trog ngực cuối cùng như bị nứt toác, gió lạnh vù vù thổi vào, quất lòng hắn đau nhức



Hắn đột nhiên buồn bã cười nói, “Hảo, ngươi không chịu sinh cho ta, cũng được. Ta đã sớm nghĩ tới… Ta không làm khó dễ ngươi. Chỉ cần ngươi bồi ở ta bên người một thời gian, ta sẽ đem giải dược cho ngươi.”



Bắc Đường Diệu Nhật cố nén tức giận, nói, “Bao lâu?”



“Nửa năm đi…” Ti Diệu Huy cũng không xác định.



Trong phương thuốc tỏa tình kia có vu cổ thuật của người Điền, bắt buộc phải lấy máu của người hạ dược hòa lẫn với máu của người phục dược, đồng thời hai người cũng phải yêu thương nhau, tâm ý tương thông thì máu đó mới có thể làm thuốc dẫn. Nếu không có vị thuốc dẫn này, việc điều chế giải dược là vô cùng khó khăn. Nhưng Ti Diệu Huy vô cùng tin tưởng y thuật của chính mình. Hắn tin rằng chỉ cần cho hắn thời gian nửa năm nhất định có thể tạo ra giải dược mà không cần thuốc dẫn.



Kỳ thật hắn đã muốn nói thời gian lâu lâu một chút, nhưng hắn hiểu tính tình của y, thời gian nửa năm chỉ sợ dã là cực hạn rồi.



Quả nhiên, Bắc Đường Diệu Nhật thở sâu, nói, “Nửa năm quá dài, ta chỉ chờ ngươi đến lúc đông mai nở sang năm. Trước khi hoa nở, ngươi phải cho ta giải dược, nếu không ta sẽ không tha thứ cho ngươi!”



Đông mai là loại hoa mai tượng trưng cho vận mệnh của Minh quốc, không phải tháng chạp nở ra, mà là sau lập xuân hai tháng. Từ giờ cho đến lúc hoa nở đại khái chỉ còn thời gian bốn tháng.



Bốn tháng…



Ti Diệu Huy cảm thấy buồn bã. Ngay cả nửa năm y cũng không chịu chờ.



Nhưng lời nói kế tiếp của Bắc Đường Diệu Nhật lại đả kích hắn mạnh mẽ. “Ngươi muốn cho ta lưu lại thì phải đáp ứng ta hai điều kiện.”



“Điều kiện gì?”



“Thứ nhất, ta có thể ở lại trong cung, nhưng ta không muốn ở đây. Hậu sơn có một cấm địa, là nơi giam cầm hẻo lánh. Ta muốn ở đó.”



Ti Diệu Huy sững sờ nhìn y một lát, thấp giọng nói, “Ngươi không muốn thấy ta đến thế sao…”



Bắc Đường Diệu Nhật làm bộ như không thấy sắc mặt trắng bệch của hắn, tiếp tục nói, “Thứ hai, chuyện ta ở trong này không được để bất cứ ai biết. Chuyện trên triều ta có thể mặc kệ, nhưng chuyện vương phủ và ám vệ, ngươi không thể cấm.”



“… Được.”



Bắc Đường Diệu Nhật thấy hắn đều đồng ý, lại nói, “Hôm nay ta sẽ chuyển đến cấm địa. Hy vọng trước khi đông mai nở ta có thể tha thứ cho ngươi.”



Ti Diệu Huy ngây ngốc sau một lúc lâu mới mang theo ý lấy lòng và cầu xin thương xót mà thấp giọng nói, “Lãnh viện ở cấm địa nên để ta cho người dọn dẹp một chút, ngày mai ngươi hẵng qua đó.”



Bắc Đường Diệu Nhật nhìn hắn một cái, không nói gì.



Ti Diệu Huy đứng dậy nói, “Hôm nay ta đi chỗ khác ngủ, ngươi… nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Nói xong tự nhiên đi ra.



Nhìn bóng dáng hắn rời đi, Bắc Đường Diệu Nhật bỗng nhiên cảm thấy có chút không đành lòng, nhưng nghĩ đến hắn vừa mới đăng cơ lại làm chuyện như thế với mình lại không thể mềm lòng nữa.



Hiện tại thân phận hắn đã là hoàng đế, sau này không thể cứ mãi tùy hứng như thế, mà mình cũng không thể bao dung hắn vô nguyên tắc thế được.



Bắc Đường Diệu Nhật ngồi xuống bên giường, nghĩ đến chuyện Ti Diệu Huy vừa rồi nói, muốn mình sinh hài tử cho hắn, đáy lòng đột nhiên nổi lên một chút bất an không thể nói thành lời. Y cúi đầu nhìn bụng mình.



Sau đêm đó, chính mình đang còn ở trong cung, vẫn chưa dùng ti dựng trấp của người Ma Da, không biết…



Hẳn là sẽ không đâu. Mấy năm nay, từ trước cũng không uống thuốc cũng không thấy việc gì mà? Tuy hai năm nay y vô cùng cẩn thận, nhưng tình cảm của mình với Huy nhi… chỉ có loại tình cảm huynh đệ, không phải luyến nhân chi ái (người yêu) a!



Đúng! Chính mình chắc chắn sẽ không động tình!



Bắc Đường Diệu Nhật như muốn thuyết phục chính mình, đem chút tình ý dần dần nảy sinh với Diệu Huy hung hăng chôn tận đáy lòng.