Tỏa Tình Khiên

Chương 214 :

Ngày đăng: 09:20 18/04/20


Đảo mắt đã tới cuối năm.



Từ khi làm hoàng đế, mỗi ngày của Ti Diệu Huy không còn thanh nhàn như trước. Bất quá cho dù hắn không vui, nhưng nếu đã ngồi lên vị trí này sẽ luôn chăm lo cho bách tính bách quan, bởi vậy hắn cố gắng chăm chỉ thành thật, không bao giờ dám chậm trễ chức trách của mình.



Bắc Dự vương Ti Giản và tướng quân Lí Tham giương cờ làm phản, danh nghĩa cần vương, lại bị Đại tướng quân Úc Phi Khanh dẫn quân chặn ở biên cảnh Linh Châu, không tiến thêm được tấc nào.



Nhưng Linh Châu có hào sâu hiểm yếu, nhân mã của Úc tướng quân cũng không đánh được. Song phương giằng co ở đây, xem ra không phải trong thời gian ngắn là có thể giải quyết.



Gần đây Ti Diệu Huy bị chuyện của Bắc Dự vương và chính vụ trong triều quấn chặt không thoát ra được, hắn lại còn bỏ thời giờ nghiên cứu giải dược của tỏa tình, rất ít có thời gian đến cấm địa vấn an Bắc Đường Diệu Nhật. Thật vất vả đợi đến cuối năm, hắn quyết tâm cho mình thời gian nghỉ ngơi. Bởi vậy khi xong đại yến trừ tịch liền dừng việc triều chính lại mà đi nghỉ.



Gần đây Hàm nhi vẫn ở lại chỗ của Bắc Đường Diệu Nhật. Nó được y dưỡng còn mập mạp hơn so với lúc ở Tô Tâm điện. Ti Diệu Huy thấy bây giờ nó không chỉ có thể bò mà còn có thể bám vào mép giường, lúc lắc bước đi hai ba bước, không khỏi vừa mừng vừa sợ.



“Đại ca, ngươi thật lợi hại, dẫn dắt Hàm nhi tốt như thế.”



Bắc Đường Diệu Nhật đang ngồi ở bên thư trác đọc sách, quay đầu lại nhìn thoáng qua phụ tử hai người đang đùa giỡn bên giường, không nói gì.



Trong lãnh viện sớm đã đặt những chậu than xung quanh; lại sợ tiểu hoàng tử mới biết đi bị té gây thương tổn nên trên mặt đất đã đặt những tâm thảm thật dày. Trong phòng vô cùng ấm áp, quả thực còn thoải mái hơn so với tẩm cung hoa lệ của Ti Diệu Huy.



“Đại ca, Hàm nhi cũng phải nói chuyện rồi a? Sao vậy bây giờ còn chưa không gọi phụ thân a.”



Cuối cùng hôm nay Ti Diệu Huy đã có thể ở cả ngày trong này, tâm tình tốt lắm, đối với sắc mặt của Bắc Đường Diệu Nhật cũng không để ý tới. Hơn nữa dù sao cũng là tân niên khó có được nên da mặt dù có dày cũng muốn ở cùng nhau.



“Nhanh đi.” Bắc Đường Diệu Nhật không yên lòng nói.



“Đại ca, sao ngươi không uống cháo?” Ti Diệu Huy cùng nhi tử chơi chốc lát, càng ở chung càng cảm thấy vật nhỏ này đáng yêu, vô cùng tự nhiên mà ôm hài tử ngồi bên cạnh bàn, thấy chén cháo tổ yến phù dung trong tay Bắc Đường Diệu Nhật đã lạnh, thuận miệng hỏi.



Bắc Đường Diệu Nhật thản nhiên nói, “Không muốn uống.”



“Nghe nói nhiều ngày nay ngươi ăn uống cũng không tốt, để ta xem mạch cho ngươi đi.” Ti Diệu Huy nghĩ đến hồi báo mấy ngày nay của Hồng Châu, không khỏi có chút lo lắng.



“Không cần, vào đông thượng hoả, tràng dạ không tốt, chỉ có chút khó chịu thôi.” Bắc Đường Diệu Nhật tựa hồ có chút mạnh mẽ, không kiên nhẫn nói.



Ti Diệu Huy không hỏi lại nữa, bưng bát cháo nóng của mình lên, dùng thìa đút vào miệng nhi tử. Tiểu gia khỏa thành thành thật thật ăn, còn ý do vị tẫn (còn muốn) mà liếm liếm lưỡi, làm Ti Diệu Huy cười không ngừng.



Hồng Châu đưa tới ngọ thiện, ba món mặn một món canh, Ti Diệu Huy nhìn thấy, có chút không vui hỏi, “Sao lại thanh đạm như vậy?”



Bắc Đường Diệu Nhật nói, “Là ta bảo ngự thiện phòng làm. Nếu ngươi ăn không quen thì có thể hồi cung.”



“Đương nhiên quen a, ta cùng ngươi ăn.” Ti Diệu Huy vội vàng cười cười, giao nhi tử cho Hồng Châu dẫn xuống.



Bắc Đường Diệu Nhật giống như không muốn ăn, chỉ cầm bát cơm mà không hề động.



Ti Diệu Huy lo lắng mặt nhăn nhíu mày, “Đại ca, ngươi ăn quá ít đó.”



“Ngươi đừng nói nhiều như thế.”



Ti Diệu Huy bỗng nhiên có chút ảm đạm nói, “Đại ca, ngươi… có phải bởi vì ta ở đây mới không muốn ăn không?”



Bắc Đường Diệu Nhật nhìn hắn một cái, thấp giọng nói, “Ngươi đừng nghĩ nhiều, thật sự gần đây tràng dạ không tốt, không thể ăn nhiều.”



“Đại ca…” Ti Diệu Huy đáng thương hề hề nhìn y, lệ ý trong một đôi đôi mắt đẹp lưu chuyển.



Bắc Đường Diệu Nhật có chút mềm lòng, chủ động gắp một đũa đồ ăn đặt vào bát hắn, “Mấy ngày nay triều chính bận rộn, vất vả cho ngươi rồi, ăn nhiều một chút.”



Ti Diệu Huy lập tức đảo mắt cười, cũng gắp một đũa đồ ăn cho y, “Đại ca, ngươi cũng ăn nhiều một chút. Đại niên mùng một cũng không thể đói bụng.”



Bắc Đường Diệu Nhật không đành lòng bỏ qua hảo ý của hắn, cúi đầu đưa đồ ăn đến bên miệng. Nhưng khi y ngửi thấy mùi đồ ăn lại thấy buồn nôn, không sao ăn được.



“Xảy ra chuyện gì?” Ti Diệu Huy thấy y cứ nâng chiếc đũa, sắc mặt tái nhợt, hai hàng lông mày nhíu chặt, không khỏi hoảng sợ.



Bắc Đường Diệu Nhật tốn sức lực thật lớn mới cưỡng chế được cảm giác buồn nôn kia, cố nuốt đồ ăn xuống, làm ra vẻ không có gì, “Không sao. Vừa rồi đã no nên ăn thêm thấy hơi chướng.”




Ti Diệu Huy cảm thấy chấn động, “Trẫm khác với phụ thân, sẽ không bao giờ cho phép loại sự tình này phát sinh.”



“Vậyngài tin Bắc Đường vương cũng tính toán giống ngài sao?” Hồng Châu bình tĩnh hạ hai mắt, là do trải qua rèn luyện của thời gian và trí thông minh của chính nàng. “Cứ theo tính cách của Bắc Đường vương, ngài cho rằng y sẽ đồng ý để ngài làm thế sao?”



Ti Diệu Huy kỳ thật vừa rồi cũng nghĩ tới, lấy tính cách chính trực vô tư của Bắc Đường Diệu Nhật và sư yêu thích với Hàm nhi, y tuyệt đối sẽ không vì lợi ích của chính mình hay xuất phát từ sự thiên vị mà cho nhi tử của y đi lên ngôi vị hoàng đế. Huống chi trong mắt Bắc Đường Diệu Nhật, ngôi vị hoàng đế này cũng không cái gì tốt, bằng không lấy năng lực của y, chính mình ngồi lên cũng không phải không có khả năng.



Hắn thở dài một tiếng, nói, “Trẫm đã biết, chuyện này nói sau. Trẫm sẽ tôn trọng ý Bắc Đường vương.”



Hồng Châu thấy hắn đã nghĩ thông, mỉm cười, “Bệ hạ, người đi đã lâu, cấm địa u lãnh, vẫn nên sớm hồi cung một chút.”



“Ân.”



Ti Diệu Huy trở lại hoàng cung, trong lòng vẫn vui sướng vì Bắc Đường Diệu Nhật có thai. Nhưng nhớ đến bộ dáng hôm nay của y, không biết y đã biết chưa, hay là biết rồi nhưng vẫn có ý muốn lừa dối chính mình.



Ngừng ngừng ngừng! Nếu y đã không biết thì ta cũng không cần nói cho y biết, chờ bụng y lớn lên rồi sẽ tự biết thôi. Nếu y không muốn cho ta biết thì ta cũng sẽ giả như không biết, chờ thấy rõ tính toán của y rồi nói sau.



Ti Diệu Huy hạ quyết tâm, không thể công khai quan tâm đến Bắc Đường Diệu Nhật mà đồ ăn mỗi ngày đưa đến chi y, hắn đều âm thầm hạ an thai dược cho hắn đặc chế.



Nếu Ti Diệu Huy đã quyết tâm cho y giải dược của tỏa tình thì chắc chắn sẽ giữ lời. Việc lấy máu của Bắc Đường Diệu Nhật cũng không khó, chỉ cần nói vì phối dược mà dùng, Bắc Đường Diệu Nhật liền mặc hắn lấy một chén nhỏ.



Có thuốc dẫn, phương thuốc nhanh chóng chế thành. Nhưng tỏa tình này không chỉ có thể phong tỏa công lực toàn thân của Bắc Đường Diệu Nhật mà còn có một cái tác dụng, đó là có thể ràng buộc hai người trong tình ti (tơ tình).



Cái gọi là ràng buộc thì không phải chỉ một chén thuốc giải là có thể cởi bỏ.



Lúc trước Ti Diệu Huy chế dược chỉ nghĩ đến việc khóa lại công lực của Bắc Đường Diệu Nhật. Sau lại lo nếu hắn đã giải được dược tính liền cân nhắc biện pháp có thể khiến y dù có khôi phục võ công cũng không thể rời khỏi mình.



Cũng phải công nhận ở mặt điều chế phương thuốc, Ti Diệu Huy quả thật có thiên phú dị bẩm, có thể lợi dụng vu cổ thuật của người Điền mà chế tạo thành công tỏa tình khiên. Một khi dược tính làm phong bế công lực được giải cũng không làm ảnh hưởng đến hiệu quả ràng buộc của tình ti.



Mà một khi giải dược công hiệu sẽ phải lấy máu tươi của dược nhân làm thuốc giải mỗi ba tháng một lần, hoặc là phải cùng người đó hoan hảo, nếu không huyết khí cuồn cuộn, dục hỏa đốt người.



Có thể thấy lúc đó ý niệm trong đầu Ti Diệu Huy quả thật có chút âm độc: tỏa tình tỏa tình, ta không chỉ phong bế võ công của ngươi, còn muốn khi ngươi đã khôi phục võ công cũng không thể rời khỏi ta.



Lúc ấy hắn tiến vào rúc vào sừng trâu (đi vào ngõ cụt), cố chấp đến mức không thể thuyết phục, cho nên hai phương diện đó cũng không để lại đường lui. Hiện tại Bắc Đường Diệu Nhật quả thật yêu thượng chính mình, có thể chế ra giải dược khôi phục võ công y. Nhưng…



Giờ phút này hắn mới đột nhiên phát hiện, chính mình lại không có cách nào hoàn toàn cởi bỏ tình ti ràng buộc.



Thất sách này làm cho Ti Diệu Huy ảo não một trận, nhưng lại nhanh chóng yên lòng.



Không phải là mỗi ba tháng hoan hảo một lần sao? Cho dù hiện tại thân mình Diệu Nhật không tiện thì cũng có thể dùng máu mình chế thành giải dược, cũng không lo ngại.



Cho nên hắn thực yên tâm, lại vui vẻ chế giải dược của tỏa tình, dự định sau này sẽ chế thêm vài viên giải dược của tình ti để phòng ngừa vạn nhất. Dù sao chỉ cần sau này Diệu Nhật vẫn còn bên hắn, hoan hảo bình thường thì cũng không lo tỏa tình khiên phát tác.



Ti Diệu Huy nghĩ đến hoàn hảo, ngày hôm đó đưa giải dược đã làm xong cho Bắc Đường Diệu Nhật, nhân cơ hội quấn lấy y làm nũng, “Đại ca, trẫm vẫn là nói chuyện giữ lời a. Hiện giờ đông mai còn chưa nở mà trẫm đã đem giải dược cho ngươi, ngươi còn tức giạn với trẫm nữa không?”



Bắc Đường Diệu Nhật có thể khôi phục công lực, trong lòng tự nhiên nhẹ nhàng hơn, nhưng cũng không muốn tha thứ cho hắn nhanh như thế, nghiêm mặt nói, “Sau này không được làm chuyện này nữa! Ta không hy vọng lại có lần thứ hai.”



“Sẽ không, không bao giờ… nữa.” Ti Diệu Huy cam đoan, lại nhịn không được nén giận nói, “Nói đến cái này đều là tại ngươi. Nếu ngươi không lừa trẫm chuyện của Hàm nhi, làm hại trẫm nghĩ rằng đo là tư sinh tử của ngươi, giận để lên đầu thì sao có thể làm ra chuyện thế này.”



“Nói đến nói đi đều là sai lầm của ta?” Bắc Đường Diệu Nhật liếc nhìn hắn một cái.



Ti Diệu Huy vội nói, “Trẫm không phải ý này. Tóm lại đây đều là hiểu lầm. Hiện tại đại ca ngươi đã vừa lòng chưa?”



Bắc Đường Diệu Nhật ăn vào giải dược, khoanh chân ngồi vào trên giường, thản nhiên nói, “Ngươi đi ra ngoài đi, mang Hàm nhi đi luôn, ta phải vận công điều tức.”



“Được, giải dược này sẽ mở huyệt mạch của ngươi trong một cái canh giờ nữa, công lực sẽ chậm rãi khôi phục; ngươi cũng không phải vận công lâu lắm đâu.” Ti Diệu Huy sợ y sẽ làm bị thương đến thai tức nên đặc biệt căn dặn.



Bắc Đường Diệu Nhật từ chối cho ý kiến, khép lại hai mắt, dồn khí xuống đan điền, không hề để ý đến hắn nữa.



Bởi vì có Hồng Châu ở trong này hầu hạ, Ti Diệu Huy cũng không lo lắng hắn sẽ bị người khác quấy rầy, ôm lấy nhi tử đang nha nha học nói, nhẹ nhàng đi ra lãnh viện.