Tỏa Tình Khiên

Chương 13 :

Ngày đăng: 09:20 18/04/20






CÓ H, CÁC BẠN NÀO DỊ ỨNG XIN CLICK BACK







Đại điển thu tế của Minh quốc cử hành năm năm một lần, năm nay vừa lúc là năm năm đại điển, quan viên ngũ phẩm trong ngoài kinh đô đều phải tham gia, bao gồm cả Quân Như Trúc và mấy tân tiến sĩ.



Ngoại ô kinh đô, Toại Khang thảo nguyên sớm được vây thành khu săn bắn; nơi nơi đều là quốc kỳ Minh quốc, năm vạn cấm vệ quân hộ vệ cẩn thận. Sau khi Minh Liêm đế mang phần lớn nhân mã chậm rãi vào núi cử hành nghi thức tế thiên, liền ở trên thảo nguyên đóng quân, tiến hành săn bắn năm ngày năm đêm.



Bắc Đường Diệu Nhật khoác long bào lễ phục Minh quốc màu tím, càng làm nổi bật dáng người mạnh mẽ hoàn mỹ của y.



Ngọc quan trên đầu dưới ánh mặt trời chói lọi rực rỡ, đôi mắt tinh khiết thể hiện cơ trí, tầm nhìn xa trông rộng, thản nhiên mà chắc chắn, khí chất trầm ổn, ngồi ngay ngắn trên lưng danh câu (con ngựa danh tiếng) Mặc Lôi, như thanh sơn tuấn lĩnh (núi xanh trùng điệp =>cao lớn uy vũ), nguy nga tuấn mĩ, làm người ta không rời nổi tầm mắt.



Bắc Đường Diệu Huy ngày thường luôn mặc đồ đỏ, giờ lại mặc lễ phục xanh đậm, cổ tay áo và viền y phục thêu hoa hủy đồ văn (thêu hình hoa cỏ), bên hông là cẩm đái (dây lưng) dài rộng, mặt trên có đồ án cát tường (hoa văn mang điềm lành). Trên chân là giày bó đỏ tươi, hoa lệ rực rỡ, được điểm xuyến thêm da lông tuyết trắng.



Mặc dù hắn muốn ăn mặc giản dị mộc mạc nhất có thể, nhưng tính tình tố hỉ xa mĩ (khoe khoang, muốn ăn mặc đẹp) muốn giấu cũng không giấu được. Mặc dù quần áo trang trọng trầm ổn nhưng mặc trên người có dung nhan đẹp đẽ và khí chất đặc biệt như vậy vẫn làm người ta thấy chói mắt như sao trời buổi sớm trên thảo nguyên.



Hai người sóng vai cưỡi ngựa cùng nhau, một ngưng một động, một tuấn một diễm, sáng chói cả tầm mắt mọi người.



Bắc Đường Diệu Nhật phong độ tuấn mỹ làm cho người ta mơ màng ao ước, Bắc Đường Diệu Huy mĩ diễm phong lưu cũng làm cho người ta tâm can loạn chiến (run rẩy).



“Đại ca, năm nay phần thưởng của ngươi phải tặng cho ta như năm ngoái đó nha.”



Nam tử thu được chiến lợi phẩm thường sẽ đưa cho các cô nương, đó là ý cầu ái. Bắc Đường Diệu Huy đương nhiên sẽ không cho y cơ hội đó.



“Hảo. Năm nay ngươi vẫn không tham gia sao?” Bắc Đường Diệu Nhật sảng khoái đáp ứng. Dù sao y cũng không có người ngưỡng mộ trong lòng, Diệu Huy thích thì cứ cho hắn thôi.



Bắc Đường Diệu Huy nói, “Ta không tham gia đâu. Thứ nhất, ta không có bản lĩnh đó, sẽ không bị mất mặt; thứ hai, ta ghét phải đi tranh giành đệ nhất đệ nhị với cái đám kia, chẳng bằng ở đây nhìn ngươi tranh đấu còn hơn.”



Kỳ thật công phu Bắc Đường Diệu Huy không tồi, chẳng qua từ nhỏ hắn đã khác biệt với các nam hài khác, không thích chuyện đồ mồ hôi như vũ đao lộng thương, chỉ thích đùa nghịch hoa hoa cỏ cỏ, phối dược tầm hoan mà thôi, hoàn toàn là đệ tử hoa tiền nguyệt hạ (chỉ tình yêu bất chính bị ngăn cấm => hoa hoa công tử).



Bắc Đường Diệu Nhật nhìn phía xa xa vài tên cưỡi ngựa như hổ rình mồi, cười nói, “Có lẽ ta cũng không nên tham gia, để cho bọn hắn một ít cơ hội.”



“Không được! Ta thích nhìn tư thế oai hùng, bộ dáng hiên ngang của ngươi trên thảo nguyên. Ngươi nhất định phải tham gia!” Bắc Đường Diệu Huy nhướng mày, vẻ mặt sùng bái nhìn y, “Hai năm trước ngươi ra biên cương, Diệu Nguyệt được quán quân. Ta xem năm nay hắn còn thanh xuất vu lam đánh bại ngươi được không.”



(thanh xuất vu lam: xuất phát từ câu ‘màu xanh sinh ra từ màu lam mà có thể đánh bại lam’, ý nói trò giỏi hơn thầy)



Bắc Đường Diệu Nhật nhẹ nhàng cười, “Ta hy vọng hắn có thể. Bất quá thân là giáo úy kinh kì(kinh đô và vùng lân cận), hắn phải đảm bảo sự an toàn cho cả thu tế, chỉ sợ không thể tham gia trận đấu năm nay đâu.”



“Có đại ca ở đây, danh hiệu đệ nhất sao ta có thể giành được chứ, không bằng khỏi tham gia gì cả là tốt nhất.” Tùy ý nói đùa để đến gần, Bắc Đường Diệu Nguyệt ngồi trên một danh câu tuyết trắng đến từ đối diện, tóc dài đen bóng khẽ bay lên trong gió.



“Không thử thì sao biết không thể? Đừng tự coi nhẹ mình.” Bắc Đường Diệu Nhật cười nói, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, “Đúng rồi, ta vẫn đã quên hỏi, lần đó ngươi thắng được phần thưởng, là đưa cho vị cô nương nào vậy?”



Bắc Đường Diệu Nguyệt bĩu môi, “Ai cũng không tặng, không cánh mà bay.”



Bắc Đường Diệu Nhật kinh ngạc, “Không cánh mà bay?”



Bắc Đường Diệu Huy ở bên cười cười, “Ngươi cũng không biết đó thôi. Kim đao kia còn chưa ở trong tay Diệu Nguyệt bao lâu đã bị tên nào đó trộm đi rồi.”



“Nga?” Bắc Đường Diệu Nhật nhướng mày, “Ai dám lớn mật như vậy, dám trộm phần thưởng của anh hùng giáo úy kinh kì (kinh đô và vùng lân cận) vậy a?”



Bắc Đường Diệu Huy trêu ghẹo, “Nói không chừng là cô nương nhà ai trong lòng ngưỡng mộ hắn, đem đồ vật này nọ âm thầm trộm đi.”



“Ai biết, dù sao cũng không phải chuyện gì ghê gớm.” Bắc Đường Diệu Nguyệt vẻ mặt không sao cả nói, “Đại ca, Hoàng Thượng vừa rồi tìm ta, ta đi trước.” Nói xong vung mã tiên (roi thúc ngựa) lên, chạy về phía lều lớn của hoàng thượng.



Bắc Đường Diệu Huy nhìn thân ảnh hắn xa dần, chỗ ngồi trên đài xa xa kia là thân ảnh mặc hoàng bào, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía bên này. Bắc Đường Diệu Huy rùng mình, thu hồi ánh mắt, thúc ngựa đến gần Bắc Đường Diệu Nhật một chút.



Cưỡi ngựa thi đấu trong thu tế của Minh quốc không chỉ riêng tỷ thí cưỡi ngựa, bắn cung, săn bắn, võ thuật… Mọi thứ đều có. Tuy nói đây là truyền thống của Minh quốc, nhưng Bắc Đường vương trước đây – Bắc Đường Ngạo chỉ mới mười bốn tuổi, lúc vừa kế thừa vương vị, tham gia một lần; sau đó đều lấy cớ là nhàm chán mà không tham gia nữa.



Bắc Đường Diệu Nhật tuy cũng khó thân cận, nhưng nếu so với phụ thân thì tính tình tính tốt hơn nhiều lắm, hơn nữa Bắc Đường Diệu Huy hàng năm cổ vũ y tham gia, Bắc Đường Diệu Nhật lại sủng nịch phi thường đối với hắn, trên cơ bản chưa từng cự tuyệt lần nào. Hơn nữa cho dù không có Bắc Đường Diệu Nhật thì vẫn còn có Bắc Đường Diệu Nguyệt, bởi vậy này mấy năm qua Bắc Đường vương phủ ở trận đấu thu tế thu hết nổi bật.




Bắc Đường Diệu Nhật bật cười, “Chỉ cần ngươi đừng cắn ta.” Nói giỡn sao? Lúc này rồi, ai có thể nói không muốn chứ!



Bắc Đường Diệu Nhật lật thân thể hắn xuống, chậm rãi cởi quần áo, ở cái cổ tuyết trắng của hắn khẽ hôn xuống.



Bắc Đường Diệu Huy run rẩy, “Diệu Nhật…”



“Đừng nhúc nhích.”



Quần áo hoa lệ từng cái từng cái bị cởi bỏ, lộ ra cái cổ hoàn mỹ tú lệ, nhưng cái lưng không phải trắng nõn nhu mỹ, mà như một bức tranh xấu xí dữ tợn. Tay Bắc Đường Diệu Nhật thương tiếc, chậm rãi vuốt ve chỗ vết sẹo đỏ sậm kia.



Bắc Đường Diệu Huy run rẩy càng thêm kịch liệt. Hắn vùi đầu sâu vào gối, khàn khàn yếu ơt cầu xin, “Diệu Nhật, đừng nhìn…”



“Ân, ta không xem.” Bắc Đường Diệu Nhật hôn lên vành tai hắn, phân tán lực chú ý, bàn tay to tách ra hai chân hắn, chậm rãi bộ lộng phân thân.



Thân thể Bắc Đường Diệu Huy căng cứng, thậm chí đối với tình dục có loại kháng cự khó hiểu. Bắc Đường Diệu Nhật không rõ vì sao hắn luôn ngây ngô kháng cự như thế, lại còn luôn muốn cùng y làm?



Y kiên nhẫn an ủi nửa ngày, nơi đó của Bắc Đường Diệu Huy chỉ hơi hơi ngẩng đầu, tựa hồ không có dục vọng muốn bắn tinh.



“Không sao đâu, đừng động nó.” Bắc Đường Diệu Huy không biết từ đâu lấy ra một cái bình nhỏ, đưa tới, tóc dài đen bóng rơi xuống thắt lưng tinh tế, vẻ mặt chờ mong rung động làm khuôn mặt hắn thêm diễm lệ quyến rũ.



“Nhanh lên… Ngươi tiến vào…”



Bắc Đường Diệu Nhật nhíu mi. Phân thân y đã sớm cứng như sắt, nhưng thấy Huy nhi thế này, y sao có thể không biết xấu hổ mà chỉ lo khoái hoạt cho chính mình?



Bắc Đường Diệu Huy dường như biết y suy nghĩ cái gì, quyến rũ cúi đầu cười, khẽ cắn môi dưới, “Đừng lãng phí thời gian… Ngươi biết phải làm thế nào mới có thể cho ta khoái hoạt mà.”



Bắc Đường Diệu Nhật tiếp nhận dược bình của hắn, trừng mắt một cái, “Ngươi luôn mang theo loại này đồ vật này sao?”



“Ha hả a… Đó là đương nhiên. Ai biết lúc nào ngươi muốn ôm ta…”



“Ngươi là đồ yêu tinh!” Bắc Đường Diệu Nhật mắng một câu, biết gia khỏa này không lúc nào là không muốn dụ dỗ y lên giường.



Từ mười tám tuổi năm ấy, sau khi bị hắn kê đơn, Bắc Đường Diệu Huy tựa hồ lấy việc khiêu chiến tự chủ của y làm thú vui. Sau đó chính y có lòng phòng bị, kê đơn mặc dù dùng được, nhưng lại sửa thành tự mình ra trận, hấp dẫn khiêu khích, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Tóm lại muốn y phải đánh vỡ cấm kị nhân luân chi thường (những điều cấm kị của đạo lí làm người (thời xưa)) mới bỏ qua.



Bắc Đường Diệu Nhật chấm thuốc mỡ, chậm rãi đưa vào trong cơ thể hắn.



Hậu huyệt của Bắc Đường Diệu Huy so với người khác càng thêm chặt chẽ nhỏ hẹp nên càng dễ dàng bị thương, mỗi lần làm đều rất phiền toái. Cũng chỉ có Bắc Đường Diệu Nhật tự chủ hơn người, lại có tính nhẫn nại, mới có thể cẩn thận chiếu cố hắn như vậy.



Đáng tiếc Bắc Đường Diệu Huy đối với sự thương tiếc của y cũng không cảm kích, hậu huyệt của hắn mới vừa dung nhập được hai ngón tay liền thúc giục y, “Tốt lắm, có thể rồi”.



Bắc Đường Diệu Nhật nhíu mi, “Sẽ bị thương.” Nói xong liền vỗ vỗ cái mông tuyết trắng của hắn, “Tách ra thêm chút nữa đi.”



“Không sao đâu, bị thương thì bị thương thôi, ta không cần, ngươi mau vào đi.” Bắc Đường Diệu Huy vừa nghe lời tách hai chân ra, vừa nửa quỳ gối, nâng lên cái mông hấp dẫn của hắn.”Dược của ta có thể… A ──!”



Nói còn chưa dứt lời, Bắc Đường Diệu Nhật đã không chịu nổi mời mọc của hắn, xông nhanh vào. Nhưng bên trong hắn thật sự nhỏ hẹp, Bắc Đường Diệu Nhật đi vào một nửa rồi cũng không thể không dừng lại.



“Huy nhi…” Bắc Đường Diệu Nhật nhíu chặt mày, siết chặt vòng eo mảnh khảnh của hắn.



Bắc Đường Diệu Huy hít thở không thông, đau đến cơ hồ cắn phá môi dưới. Hai tay hắn nắm chặt lấy đệm chăn, trên trán lấm tấm mồ hôi, lại làm như không có việc gì, quay đầu, thản nhiên cười nói, “Ta không sao, ngươi dùng lực chút…”



Bắc Đường Diệu Nhật thở ồ ồ, vẫn không hề động. Bắc Đường Diệu Huy cắn răng một cái, mạnh mẽ đong đưa thân thể một chút.



Chỉ nghe một thanh âm cực kỳ kỳ quái vang lên, na căn của Bắc Đường Diệu Nhật đã đi vào toàn bộ.



Bắc Đường Diệu Huy cảm thấy cơn đau như bị xé rách, đau đến muốn bất tỉnh, đôi tay đang chống đỡ thân thể run lên, rồi mới ổn định lại. Hắn khàn khàn run rẩy, “Được rồi, có thể động.”



“Ngươi a…”



Bắc Đường Diệu Nhật tựa hồ cúi đầu thở dài một câu, y có thể cảm nhận được đau đớn bên trong Bắc Đường Diệu Huy. Bởi vì Bắc Đường Diệu Nhật đã không lưu tình mà nhanh chóng luật động trong cơ thể, Bắc Đường Diệu Huy cảm thấy trong cơ thể như có lưỡi dao sắc bén sáp nhập, chỉ có thể nắm chặt chẩm bị (chăn gối) dưới thân mới có thể không bị loại đau đớn công kích này làm suy sụp.