Tỏa Tình Khiên
Chương 15 :
Ngày đăng: 09:20 18/04/20
Bắc Đường Diệu Huy thấy bộ dáng gã, cả người phát run, nắm chặt tay, cắn răng nói từng chữ từng chữ, “Ti Hồng Dật, ngươi chết chắc rồi!”
Ti Hồng Dật bịt tai không nghe thấy, cấp bách khó dằn lòng mà nhào tới. Bắc Đường Diệu Huy ngược lại không hề từ chối. Hắn cứ để thân thể trần trụi như vậy mà nhìn Ti Hồng Dật, vẻ mặt lãnh liệt như băng nhưng ẩn sau đó là cơn phẫn nộ tới cực điểm.
Ti Hồng Dật lung tung hôn môi hắn. Bắc Đường Diệu Huy quay đầu… Cố nén cảm giác ghê tởm và dơ bẩn.
Xương quai xanh hoàn mỹ tinh xảo chọc người trìu mến. Dục vọng của Ti Hồng Dật quả thực khắc chế không được nữa, vội vàng muốn hòa hợp nhất thể với người dưới thân.
Nhưng theo xương quai xanh đi xuống là vết sẹo dữ tợn khiến gã lại nảy sinh một loại dục vọng khác.
Ti Hồng Dật vươn ngón tay được bảo dưỡng đến mượt mà, móng tay chậm rãi vuốt ve vết sẹo, bỗng nhiên mãnh liệt dùng chút lực, móng tay đâm sâu vào da thịt, ở vết thương cũ trào ra vết máu.
Bắc Đường Diệu Huy đột nhiên run lên, cắn chặt môi dưới.
Nhiều năm qua đi, vết thương trong lòng hắn chưa bao giờ làm hắn thôi đau đớn, lúc nào cũng làm hắn thấy nhức buốt không chịu nổi. Mà hành động của Ti Hồng Dật lúc này lịa làm hắn cảm thấy ngực như bị bổ đôi ra, cảm giác đau đớn được phóng đại lên gấp nhiều lần so với thực tế.
Máu tươi chậm rãi chảy ra, trong không khí tản ra một mùi nhàn nhạt, nếu không chú ý kĩ thì khó có thể phát hiện ra.
Trên trán Bắc Đường Diệu Huy toát ra mồ hôi lạnh, lại bỗng nhiên ngoảnh đầu, cười yêu mị với gã, “Bệ hạ, máu vi thần có đẹp không?”
Ti Hồng Dật hưng phấn mà cả người phát run, lúc này thấy hắn tươi cười vô cùng mị hoặc, lại kích động đến nói không ra lời. “Đẹp… Đẹp… Ha ha ha, thật sự là rất động lòng người!”
Bắc Đường Diệu Huy tiếp tục cười nói, “Vậy bệ hạ có muốn nếm thử máu vi thần không? Hương vị càng thêm động lòng người a.”
Ti Hồng Dật lúc này đã bị sự kích động không hiểu nổi làm lu mờ lý trí, vươn đầu lưỡi, cuốn vết máu trên ngực hắn vào miệng, liếm đến dâm mỹ. “Mỹ vị… Thật sự là thật mỹ vị…”
Bắc Đường Diệu Huy tưởng tượng mình như ngư nhục (coi người như cá thịt => không phản kháng), cho gã tùy ý phát tiết, làm nhục, chính mình lại yên lặng tính toán thời gian.
Lúc Ti Hồng Dật ngoạn đến thứ cuối cùng trên người hắn, bài khai hạ thể hắn, đem huyệt khẩu xinh đẹp bí ẩn lộ ra, ánh mắt dâm dục của gã như phát sáng. Bắc Đường Diệu Huy chán ghét nhìn trò hề của gã, lạnh lùng nhìn chăm chú khi gã bỗng dưng biến sắc, hai tay nắm yếu hầu chính mình, miệng phát ra thanh âm “a a”
Bắc Đường Diệu Huy lạnh lùng cười, nói, “Phàm là những gì xinh đẹp, phàn lớn đều có độc. Bệ hạ chẳng lẽ không biết sao?”
Ti Hồng Dật hoảng sợ cực kỳ, run rẩy chỉ chỉ hắn, muốn nói cái gì đó, nhưng bỗng nhiên co giật hai cái ngã nhào lên người hắn, không nhúc nhích nữa.
Bắc Đường Diệu Huy gian nan lấy từ đầu mình ra một lưỡi dao bạc, mỏng như lá liễu, không biết qua thời gian bao lâu mới cắt được thiết liên đang trói tay mình, cổ tay và ngón tay đều nhiễm đỏ máu. Hắn xích lõa đứng dậy, không liếc mắt một cái đến người té trên mặt đất, nhanh chóng tìm ra quần áo của mình, mặc vào từng cái từng cái, nhẹ bước ra cửa.
Ti Hồng Dật mang theo không nhiều người, chỉ mang theo hắc y thị vệ võ công cao nhất đã bắt Bắc Đường Diệu Huy. Đáng tiếc, người kia cũng không sống nổi.
Bắc Đường Diệu Huy nhìn người nằm đầy sân, mặt không chút thay đổi, nhưng vỗ vỗ tay như muốn phủi đi mấy thứ bẩn thỉu gì đó dính trên tay. Lúc này sắc trời đã dần sáng, thời tiết trong núi rét lạnh, nơi nơi mờ mịt sương mù sáng sớm, tất cả nhìn qua đều như mông mông lung lung.***********************
Khi Bắc Đường Diệu Nhật tới, trong sân đều im ắng, không nghe thấy bất cứ tiếng động nào.
Chỉ có Bắc Đường Diệu Huy một người lẳng lặng đứng trên bậc thềm cao cao, một thân hồng y, phiên vũ tung bay (tung bay theo gió). Hắn đứng ở nơi đó, cao cao tại thượng, giống như tiên tử từ thiên cung, giống như trời sinh nên đứng ở nơi đó.
Bắc Đường Diệu Nhật sửng sốt rồi nhanh chóng đi tới. “Huy nhi!”
Ánh mắt Bắc Đường Diệu Huy không biết nhìn về phía nào, nghe được tiếng gọi của y, đột nhiên chấn động, phục hồi tinh thần lại. “Diệu Nhật.”
“Ngươi không sao chứ?” Bắc Đường Diệu Nhật lo lắng hỏi, lại đột nhiên phát hiện khi gió thổi bay vạt áo hắn, đập vào mắt y là dấu vết gì đó. Bắc Đường Diệu Nhật cảm thấy cả kinh, xé ngoại y (áo ngoài) hắn, thấy mấy tấc dưới hồng y của Bắc Đường Diệu Huy là dấu vết bạo ngược có thể thấy rõ. “Huy nhi…”
Bắc Đường Diệu Huy bỗng nhiên lảo đảo, có chút mệt mỏi tựa vào trên người y, thấp giọng nói, “Diệu Nhật, ta rất lạnh…”
Bắc Đường Diệu Nhật vội vàng ôm chặt hắn, không nói gì, ánh mắt đảo quanh biệt viện này.
Y và Diệu Huy có phương pháp đặc biệt để liên lạc với nhau. Đêm qua hoàng đế lấy cớ cho y đi săn linh lộc, ngoại túc thâm lâm (ngủ đêm ngoài rừng), y cảm thấy không ổn, âm thầm phái một tâm phúc quay về quân doanh điều tra, lại nghe tin Hoàng Thượng vẫn chưa trở về, Bắc Đường Diệu Huy cũng không thấy bóng dáng, liền biết đại sự không ổn.
Linh kiêu (con cú có linh tính) tìm được mùi hương đặc biệt của Bắc Đường Diệu Huy, Bắc Đường Diệu Nhật vừa vào, chỉ biết sự tình không ổn. Cả biệt cung tĩnh lặng như điềm xấu, không có sự sống.
Y cảm thấy kinh nghi bất định (ngạc nhiên nghi ngờ), sự lo lắng đối với Huy nhi lúc đầu dần biến thành một loại lo âu khác.
Bắc Đường Diệu Nhật đem đấu bồng (áo choàng) của mình khoác trên người Bắc Đường Diệu Huy, ôm lấy hắn, bước vào biệt cung. Chỉ thấy trên mặt đất ở đại điện có mấy cổ thi thể đang nằm, thản nhiên hỏi, “Bọn họ đều đã chết?”
“… Ân.” Bắc Đường Diệu Huy im lặng rúc trong lồng ngực y.
Dù sao ngay cả hoàng đế cũng đã giết, còn có cái gì phải sợ chứ. Bắc Đường Diệu Huy trong lòng tự giễu.
Quân Như Trúc thấy vẻ mặt hắn có chút tiều tụy, thân thiết nói, “Nghe nói Vương gia gần mấy ngày nay không xuất môn, là do thân thể không khoẻ sao?”
Bắc Đường Diệu Huy mỉm cười, “Không phải, đa tạ Quân đại nhân quan tâm. Chẳng qua là do cuối thu quyện đãi (lười biếng mệt mỏi), lười xuất môn mà thôi.”
Quân Như Trúc là người am hiểu tâm ý, thấy vậy cũng không nhiều lời nữa, nhìn tâm tình hắn tựa hồ cũng không tệ lắm, liền cùng hắn nói chuyện phiếm. Bắc Đường Diệu Huy gần đây ngưu giác tiêm trung (rúc vào sừng trâu ~ đi vào ngõ cụt ~ trốn tránh phiền phức), tâm tình muộn phiền. Quân Như Trúc học thức phong phú, lời nói có từ, Bắc Đường Diệu Huy cùng gã nói chuyện phiếm, cảm thấy có chút thanh thản.
Kỳ thật tính tình hắn vốn kiêu căng, lại chịu kích thích lớn từ khi còn quá nhỏ, làm việc khó tránh khỏi cực đoan, chỉ có khi đối diện với Bắc Đường Diệu Nhật mới thu liễm vài phần. Nhưng Bắc Đường Diệu Nhật lại là người thấy được mà không đoán được, từ nhỏ Bắc Đường Diệu Huy lại có ý niệm chiếm giữ y rất mạnh, vì thế hắn không tiếc thủ đoạn đùa giỡn với Diệu Nguyệt Diệu Thần; sau đó lớn dần, biết lý lẽ mới chuyển qua cách khác.
Năm đó cũng là thu tế đại điển, hắn dùng dược mê đảo Bắc Đường Diệu Nhật, ở trong doanh trướng mạnh mẽ cùng y hoan hảo.
Sau việc đó, Bắc Đường Diệu Nhật tuy rất giận dữ nhưng lại tiếp nhận rồi dần xuôi xuống.
Khi đó Bắc Đường Diệu Huy chỉ có mười tám, mười chín tuổi, còn trẻ thất thường, muốn y một lòng chỉ muốn chính mình, một lòng chỉ nhìn chính mình. Bây giờ hắn mới bỗng nhiên phát hiện, Bắc Đường Diệu Nhật không phải là người dễ dàng nhìn thấu. Chính mình tự cho là hiểu hết y, bỗng nhiên trong một đêm tất cả đều bị phủ định.
Bắc Đường Diệu Huy vốn cũng là người có tâm kế, nhưng đối mặt Bắc Đường Diệu Nhật lại giống như người ngu ngốc.
Giờ phút này hắn này hoang mang mâu thuẫn, phiền não nóng nảy, nhưng Quân Như Trúc cũng là một quân tử ôn nhã, đối mặt với gã, Bắc Đường Diệu Huy lần đầu tiên phát giác, nếu chính mình không phòng bị người khác, người khác cũng sẽ không tính kế hắn. Cho nên hôm nay cùng gã nói chuyện, tán gẫu chút chuyện vụn vặt, thấy tính tình gã ôn hòa, cử chỉ thanh nhã, quanh thân đều có một khí chất bình thản, dần dần hắn cũng tĩnh tâm lại, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.
Bắc Đường Diệu Huy từ miệng Quân Như Trúc biết được, hiện giờ triều đình hết thảy bình thường, không có chút dị trạng. Bất quá hoàng đế liên tiếp điều động một ít cận vệ, tựa hồ thay đổi một ít thị vệ mới. Điều này ở đại nội là chuyện vô cùng phổ biến nên cũng không ai đặc biệt chú ý.
Bắc Đường Diệu Huy nghe xong, tim đập nhanh vài cái nhưng trên mặt cũng chỉ cười cười.
Quân Như Trúc thấy lần này hắn hào hứng nói chuyện phiếm với mình rất lâu, không khỏi có chút vui sướng, lúc gần đi mỉm cười nói, “Ta thấy vẻ mặt Vương gia có chút buôn bã rầu rĩ, nguyện tùy thời đến tâm sự với Vương gia.”
Bắc Đường Diệu Huy hơi sửng sốt, thấy Quân Như Trúc nói lời này tuy có vẻ ung dung nhưng dưới da mặt đỏ bừng lại ẩn ẩn vẻ khẩn trương, trong lòng không khỏi khẽ động.
Bên người hắn chưa bao giờ thiếu nam tử kì hảo (giao thiệp tốt), bất quá đều là loại ham muốn quyền thế hoặc say mê dung mạo của hắn, hăn đều thấy được, tất nhiên là vô cùng chán ghét. Nhưng chưa bao giờ có người như Quân Như Trúc, dường như tận đáy lòng gã là sự yêu mến hắn.
Bắc Đường Diệu Huy cũng không phải là người vô tình,mà ngược lại hoàn toàn, hắn vốn là người chuyên tình, nhiệt tình như hỏa, tính cách sáng sủa mạnh mẽ. Ban đầu hắn đối với Quân Như Trúc chỉ có sự áy náy, lại có chút chột dạ không hiểu được, cho nên vẫn ganh tị với gã, lúc này đột nhiên hiểu được tâm ý gã, cảm thấy như báu vật hiếm có.
Quân Như Trúc thấy hắn không đáp, ý cười chậm rãi thu lại, thấp giọng nói, “Như Trúc thân phận thấp, không biết điều, làm cho Vương gia chê cười. Sau này loại mạo muội trong lời nói này sẽ không dám nữa.”
“Không phải, ngươi đừng hiểu lầm!” Bắc Đường Diệu Huy vội hỏi, “Tâm ý này của Quân đại nhân khiến ta vô cùng cảm kích.” Hắn nghĩ nghĩ, bỗng nhiên trịnh trọng vái chào Quân Như Trúc, “Trước kia là ta hồ đồ, nếu có mạo phạm, mong Quân đại nhân thứ lỗi.”
Quân Như Trúc không ngờ hắn lại làm như thế, ngây người một lát mới phục hồi tinh thần, chân tay luống cuống nói, “Vương gia đây là làm cái gì… Đây là lời ta nên nói mà.”
Bắc Đường Diệu Huy mỉm cười, kéo tay gã, “Quân đại nhân nếu không chê, sau này cứ gọi ta là Diệu Huy được rồi. Ta cũng gọi ngươi là Như Trúc, được không?”
Sắc mặt Quân Như Trúc đỏ lên, “Này, này quá thất lễ…”
“Không có cái gì là thất lễ hết. Thân phận này của ta bất quá là do tổ tiên truyền xuống, không so được ngươi là thực tài thực học Trạng Nguyên lang. Nếu ngươi không muốn là xem thường Vương gia ta không học vấn không nghề nghiệp, không muốn cùng ta làm bằng hữu.”
“Không phải, không phải…” Quân Như Trúc không biết là khẩn trương hay là cao hứng, sắc mặt ửng hồng, vẻ mặt có chút quẫn bách.
“Vậy cứ thế đi nhé.” Bắc Đường Diệu Huy mỉm cười, diện sinh huy (vẻ mặt sáng ngời), đoan đắc mỹ mạo (khuôn mặt xinh đẹp), làm chói mắt người khác.
Quân Như Trúc làm sao chịu được mị lực này của hắn.
Bắc Đường Diệu Huy bộ dạng vốn mĩ, nhưng hắn luôn luôn khinh thường sự lợi dụng mỹ mạo của mình, lại chán ghét loại người háo sắc, cho nên trước mặt người ngoài ít khi mở miệng cười. Mỗi khi phải xã giao, phần lớn cũng là gương mặt giả dối, ngoài cười nhưng trong không cười. Lúc này hắn lại biểu lộ chân tình, đương nhiên Quân Như Trúc chống đỡ không nổi.
“Như Trúc, nếu rảnh rỗi thì vào phủ ta ngồi một chút. Ngươi vào kinh lâu như thế, không biết đã đi du ngoạn xung quanh chưa? Nếu Hàn Lâm Viện không có việc gì, ta có thể cùng ngươi đi xung quanh dạo chơi.”
“Như thế… Đa tạ!” Quân Như Trúc mặc dù không rõ vì sao thái độ hắn đột nhiên chuyển biến, nhưng đáy lòng cũng vui sướng dị thường.
Bắc Đường Diệu Huy cảm thấy gã thật sự là người đơn giản, trong lòng nghĩ cái gì liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
Hắn vốn không đem Quân Như Trúc để ở trong lòng, hiện giờ lại thân thiết. Một người đơn giản ôn nhuận như vậy sao có thể sinh tồn trong triều đình chứ.
Hàn Lâm Viện tuy là nơi an tĩnh, chỉ chuyên tâm vào học thức, nhưng rốt cuộc vẫn là một chức quan, bên trong cũng không thiếu tranh đấu trong triều. Xem Quân Như Trúc này khiêm khiêm (khiếm tốn nhún nhường) công tử, tinh khiết như giấy trắng, nếu bị mực nhiễm bẩn thì thật đáng tiếc.
Bắc Đường Diệu Huy không kiên nhẫn nhất là việc trong triều, bởi đó luôn là nơi lục đục đấu đá nhau, cho nên thân là Đoan thân vương nhưng hắn lại muốn là một vương gia nhàn tản. Nhưng mọi người đều có con đường riêng của mình, nếu Quân Như Trúc đã nguyện ý xuất sĩ (ra làm quan), hắn cũng không tiện nhiều lời; đáy lòng còn hi vọng gã đừng để chính mình bị ô nhiễm.