Tỏa Tình

Chương 15 :

Ngày đăng: 14:56 18/04/20


Đã cuối mùa thu. Cuối thu ở Trung Nguyên chỉ là có chút nóng nực, nhưng ở nơi biên quan vạn mộc khô linh, hàn phong lăng liệt này, lại biểu thị cho những ngày trời đông giá rét sắp tới.



Cảnh hai quân đối chọi đã là chuyện mấy tháng trước. Nay ngoại lỗ quy hàng xưng thần tử, đã lui ra quan ngoại. Quan binh đóng quân cũng chỉ lưu lại trấn thủ trong thành, hai bên đều rút khỏi đường biên giới. So với bầu không khí náo nhiệt sôi nổi trong thành vừa rồi, ở đây có vẻ tiêu điều hơn rất nhiều, thậm chí xung quanh vẫn còn lưu lại vết tích trận chiến.



“Bên đó, chính là bên đó, là nơi Mộ Dung quân sư rút kiếm chém đứt dây dẫn lửa của hỏa dược.”Tiểu binh chỉ vào một nơi xa xa gồ ghề nói.



Doanh trướng đã được gỡ bỏ, nếu không có tiểu binh chỉ dẫn, Mộ Dung Trí chắc chắn sẽ không chú ý tới nơi đầy những cái hố nông sâu này, chắc hẳn là vết hỏa dược nổ còn lưu lại. A Viễn hi sinh ở đây sao?



“Uất Trì tướng quân nói Liên châu hỏa dược rất lợi hại, nếu không phải Mộ Dung quân sư kịp thời cắt đứt dây dẫn của hỏa dược, có lẽ tất cả mọi người đều khó tránh khỏi tai kiếp…”



Cắt đứt dòng luyên thuyên của tiểu binh, Mộ Dung Trí hỏi: “Ngươi có nhìn rõ tình cảnh khi ấy không?”



Tiểu binh hơi lắc lắc đầu.



“Đó là chuyện xảy ra trong nháy mắt, ai cũng không thấy rõ. Ta chỉ nghe được vài tiếng nổ vang. Bất quá nếu như muốn hỏi gì nên tìm Lê đại phu, hắn chắc sẽ biết rõ ràng.



Đó là một kết quả đã sớm đoán được từ trước.



Trước khi đi Mộ Dung Trí có từng nhờ Mộ Dung Tĩnh hỏi thăm Uất Trì Phong tình hình khi ấy, Uất Trì Phong cũng giải thích không rõ ràng. Vì lúc đó hắn cũng đứng khá xa Mộ Dung Viễn, mà sự tình đột nhiên phát sinh, hắn vừa chạy qua, đã thấy Mộ Dung Viễn ngã trong vũng máu. Người duy nhất nhìn rõ sự tình cũng chỉ có Lê Đình Vãn.



“Đi ra ngoài giải sầu cũng tốt. Nếu nơi biên cương kia không có đáp án ngươi cần, cũng đừng ngại qua Lạc Nhật cốc hỏi sư huynh ta một chút xem sao.”
Mộ Dung Viễn không di chuyển xe, chỉ đơn giản dừng lại, thản nhiên nói. “Ta còn chưa sắc xong thuốc. Ngươi thật vất vả mới hái về được, cũng không muốn để cháy mất đúng không?”



“Sắc thuốc để ta làm. Ngươi ở đây cùng tam ca ngươi đi.”



Lê Đình Vãn không do dự nói, rồi đem cái xe Mộ Dung Viễn đang ngồi đẩy lại bên giường. Người kia hành động không tiện, đành để hắn tùy ý an bài.



Nghe tiếng bước chân của Lê Đình Vãn xa dần, Mộ Dung Viễn liền đưa ánh mắt về phía người đang còn mê man trên giường.



Hình như là đang mơ thấy ác mộng, hai hàng lông mi dài của y khẽ động, đôi môi vì quá khô nứt có chút trắng bệch phát ra vài tiếng rên rỉ khe khẽ. Mộ Dung Viễn rút khăn tay ra, nhẹ nhàng lau đi từng giọt mồ hôi trên trán Mộ Dung Trí, rồi đưa hai ngón tay đặt giữa lông mày, nhẹ nhàng xoa xoa.



Là do quá mệt nhọc sao? Từ kinh thành một đường chạy tới biên cương, rồi lại quay lại đến Lạc Nhật cốc, chỉ dùng hết có nửa tháng. Trên đường tam ca căn bản không chịu nghỉ ngơi đi?



Tuấn nhan từ trước đến nay luôn nghiêm túc, giờ lại đầy uể oải cùng cô đơn. Như một đứa trẻ co người lại ngủ say, nói là hôn mê, không bằng nói là đang ngủ. Cũng chỉ có lúc này, y mới không để lộ ra gương mặt lạnh lùng thường nhật, làm bộ dáng lãnh đạm nghiêm túc này.



Mộ Dung Viễn còn nhớ, Mộ Dung Trí trước đây không giống như vậy. Nhưng không nhớ từ bao giờ, nụ cười trên gương mặt ấy càng ngày càng ít, càng ngày càng lãnh đạm. Tựa như trái tim y, lạnh đến nỗi không thể tan chảy nữa rồi.







[1] Bi minh: Bài tế được khắc trên bia mộ người chết.