Tỏa Tình

Chương 17 :

Ngày đăng: 14:56 18/04/20


Vì vậy, Lê Đình Vãn vội vã chuyển chủ đề.



“Ta biết ngươi vì sao muốn trốn tránh y rồi, có phải chân tàn phế rồi, tự ti mặc cảm, nghĩ không xứng với hắn, cho nên mới giả chết đúng không? Yên tâm, ta cam đoan sẽ chữa khỏi cho ngươi, cam đoan sau này có thể hoạt bính loạn khiêu.”



Bị mấy lời lải nhải liến thoắng của Lê Đình Vãn quấy rầy, Mộ Dung Viễn chỉ cười, đôi con ngươi như điểm tất bàn lóe ra quang mang chói mắt.



“Ta tự ti? Hừ, cho dù chân ta tàn phế, cũng hữu dụng hơn rất nhiều người tứ chi cường tráng trên thế gian này. Chỉ cần ta muốn, kim chi ngọc diệp của hoàng gia cũng rước về được!”



Lê Đình Vãn khó hiểu nói: “Vậy ngươi tại sao phải tránh tam ca ngươi chứ?”



“Y có con đường riêng của y, ta cũng có con đường riêng của ta. Ngươi không thấy sao, ngọn núi này có nhiều loại hoa tranh nhau khoe sắc, nếu cứ trông về đóa hoa nơi xa, hương thơm nhất định sẽ kéo dài, nhưng nếu miễn cưỡng muốn hái nó về, chỉ sợ chưa đầy mấy ngày đã héo tàn. Có vài thứ, dù thích cũng không nhất định phải giữ trong tay!”



Chưa từng thấy Mộ Dung Viễn dùng giọng nghiêm túc như vậy nói chuyện, Lê Đình vãn nhăn lại đôi lông mày xinh đẹp, suy nghĩ một hồi mới nói. “Đạo lý này nghe có vẻ rất có lý, nhưng tựa như rất khó hiểu rõ, so với y thuật còn khó hơn…”



“Nếu giờ ngươi không hiểu, chỉ sợ nghĩ bao lâu cũng hồ đồ thôi. Dược nấu xong rồi, còn không mau đem qua.”



“Ờ…”



Lê Đình Vãn bưng thuốc đi ra ngoài, vẫn suy nghĩ lời Mộ Dung Viễn nói, đến khi đi xa mới nhớ ra một vấn đề trọng yếu.



“Kỳ lão tứ, hình như ta mới là chủ nhân ở đây, vì sao ta phải hầu hạ huynh đệ hai ngươi như tôi tớ thế này?!”



***



Lúc Mộ Dung Trí tỉnh lại trời đã tối. Y nhớ khi ngất xỉu mới là quá trưa, không ngờ vừa ngủ một giấc đã ngủ đến chiều.
Thật là một bức điền viên cảnh sắc nhàn tĩnh u nhã.



Mộ Dung Trí bước theo đường mòn sỏi đá lững thững tiến về phía trước, không ngờ vừa đi chưa được bao xa, liền có người kêu lên: “Tam công tử, ngươi dậy thật sớm.”



Mộ Dung Trí quay đầu lại, thấy Lê Đình Vãn vội vã chạy tới. Mái tóc dài và bộ đồ trắng của hắn bay bay trong gió, giữa không gian cốc u tĩnh thật phiêu dật, còn pha thêm vài phần khí thanh linh bất thực nhân gian yên hỏa.



Đáng tiếc Lê Đình Vãn vừa mở miệng, liền khiến phần xuất trần phiêu dật kia tiêu thất sạch sẽ.



“Tối qua ngủ thế nào? Ta sợ ồn đến ngươi, còn cố ý đem A Hoàng nhốt qua phòng bên kia. A Hoàng, tên như nghĩa, là con tiểu cẩu ta nuôi giữ nhà. Tuy ở đây không cần trông nhà, bất quá thỉnh thoảng cũng có vài con khỉ đến nghịch ngợm. A Hoàng rất giỏi đối phó với hắn, rất thông minh. Nếu ngươi nhìn thấy nó, nhất định sẽ thích. Còn nữa, ta dắt ngựa ngươi vào rồi, vào cốc còn có đường khác, xem ra ngươi không biết. Ta còn cho ngựa ăn không ít cỏ. Con ngựa tội nghiệp, đã lâu không ăn gì ngon rồi đi…”



“Cám ơn!”



Nếu như không cắt ngang ở đó, ai biết người này sẽ lải nhải đến khi nào? Bất quá Mộ Dung Trí cũng có chút cảm kích với sự cẩn thận của Lê Đình Vãn với mình.



“Không cần cảm ơn. Được rồi, bên kia là nơi Hình Phi ở trước đây, tốt nhất ngươi không nên đến gần. Hắn ghét người ta đụng vào đồ của hắn.”



Ánh mắt của Mộ Dung Trí hướng theo lời Lê Đình Vãn chuyển qua tiểu viện bên đó.



Thì ra đó là nơi Tiểu Phi từng ở.



Không, không phải Tiểu Phi, là Hình Phi!



Mộ Dung Trí tự giễu trong lòng một chút. Mặc kệ là Tiểu Phi hay Hình Phi, với y đã không còn trọng yếu. Hiện tại chuyện y quan tâm là chuyện khác.