Tỏa Tình

Chương 25 :

Ngày đăng: 14:56 18/04/20


Thanh âm của Mộ Dung Trí lần này khá vang dội. Mộ Dung Viễn nghe xong, chỉ âm thầm cười cười, cũng không đáp lại ngay.



Mặc kệ là gật đầu hay lắc đầu, van ngươi hãy cho ta một đáp án, cứ im lặng thế này là có ý gì?



Mộ Dung Trí còn đang lo sợ nghi hoặc, đã thấy Mộ Dung Viễn cười dài một tiếng, quay đầu lại hô: “Dược Quán tử, ngươi nghe rõ rồi chứ. Tam ca ta muốn ta cùng hắn về kinh đó. Từ đầu đến giờ ngay cả hai chữ kinh thành ta đều chưa nói nhé.”



Mộ Dung Trí sửng sốt, đã thấy Lê Đình Vãn nhảy ra từ bụi cỏ cách đó không xa, nhìn y kêu to: ”Có nhầm không? Ngươi đã đi rồi còn chạy về làm gì? Hại ta tự nhiên thua bạc.”



Thua bạc gì?



Mộ Dung Trí nghi hoặc nhìn về phía Mộ Dung Viễn. Hắn vẫn chỉ cười nói với Lê Đình Vãn: ”Nói nhiều lời vô ích làm gì? Có cá có thua, nhớ kĩ nội trong ba ngày phải đưa tiền, quá kỳ hạn ta sẽ thu lời đó.”



”Nhớ đó Kỳ lão tứ. Ngươi không sợ nhiều tiền quá đè chết ngươi sao?!”



Nhìn Lê Đình Vãn tức giận giậm chân, cùng Mộ Dung Viễn đang cười hài lòng như một con hồ ly, Mộ Dung Trí dường như hiểu ra điều gì. Y oán hận liếc Mộ Dung Viễn một cái, liền quay đầu bỏ đi.



”Tam ca!”



Không để ý tới người kia đuổi theo, Mộ Dung Trí phi thân lên ngựa, ai ngờ Mộ Dung Viễn cũng nhảy lên ngựa theo, còn đưa tay vòng qua eo y, nắm lấy dây cương.



Mộ Dung Trí tức giận đến mức cả người run rẩy. Y chân tâm chân ý thổ lộ với đối phương, đổi lại là một màn đánh cuộc buồn tẻ nực cười, đã như vậy, y còn có gì để nói?



Mộ Dung Trí đoạt lấy dây cương, liền phóng ngựa chạy đi. Mộ Dung Viễn cũng không chịu buông tay, ôm chặt lấy y từ phía sau.



”Cút ngay!”



”Tam ca, ai da…”




Mộ Dung Viễn thở dài, bỏ túi tiền vào trong ngực Mộ Dung Trí, thuận thế đưa tay mò xuống dưới, nhẹ nhàng xoa bóp từng chút từng chút một da thịt Mộ Dung Trí. Tam ca hắn gần đây thật rất nóng nảy a, xem ra phải làm gì giúp y hạ hỏa mới được.



“Ca ca tốt của ta, đều là ta không đúng, đừng giận ta nữa được không?”



Loại trêu đùa năn nỉ này Mộ Dung Viễn bình thường đều đã quen thói tình trường rồi. Một Mộ Dung Trí luôn lãnh tĩnh tự ràng buộc này đâu từng biết đến kiểu giọng điệu này, một tiếng cũng khiến y tim đập thình thịch, mà Mộ Dung Viễn ghé vào mặt y hôn môi rồi liếm liếm càng khiến cơ thể y nóng bừng, cái tay kia cũng không chịu nghe theo ý y, cố chấp luồn vào trong khố, nắm chặt dục vọng đã cương cứng trong tay.



“Ồ, thả nào tức giận nhiều vậy, thì ra là do đã lâu không phát tiết rồi. Ngươi xem, đã ngạnh thành vậy, tay ta đều bị ướt rồi.”



Mộ Dung Viễn khẽ cười nói, còn ác ý lấy đầu ngón tay khẽ nhéo đoạn đầu dục vọng.



Bị bàn tay mảnh khảnh linh hoạt ấy trêu chọc, Mộ Dung Trí cũng không thể xác định được là thoải mái hay căng thẳng. Y không quen ngang nhiên ve vãn trước thanh thiên bạch nhật như vậy, nhưng lại không muốn đẩy ra bàn tay khiến y vui vẻ kia.



“A Viễn, đừng như vậy… Lê Đình Vãn còn ở gần đây…”



“Không đâu, Dược Quán tử chưa ngu đến mức đó.”



“Nhưng… Ân..”



Cử động rất có kỹ thuật khiến Mộ Dung Trí không nhịn được hừ nhẹ, lời vốn muốn thoái thác cũng biến thành tiếng rên rỉ động tình. Hành vi tự an ủi không phải y chưa từng làm, nhưng hoàn toàn không có cảm giác hưng phấn như Mộ Dung Viễn cho y lúc này. Bàn tay kia biết rõ phải lấy lòng y như thế nào, chỉ vài cái vuốt ve nhẹ nhàng cũng khiến y động tình không ngừng, cả người run lên, liền phát tiết ra.



Mộ Dung Viễn móc ra khăn tay lau sạch mấy nơi ướt sũng, rồi chỉnh lại y phục của Mộ Dung Trí, ghé vào tay y cười nói: “Dù sao giờ cũng không tiện, không bằng đêm nay chúng ta tìm khách điếm nào đó…”



“Mộ Dung Viễn!”



Phục hồi tinh thần lại từ đợt sóng cảm xúc, Mộ Dung Trí xấu hổ nóng nảy cắt ngang lời Mộ Dung Viễn.