Tỏa Tình

Chương 27 :

Ngày đăng: 14:56 18/04/20


Mộ Dung Viễn ôm eo Mộ Dung Trí, rúc đầu vào lòng y. Động tác nhỏ như đã từng trải qua này khiến Mộ Dung Trí cảm thấy rất quen thuộc, vội vã ôm chặt lấy đối phương.



“Ta rất vui, tam ca, có thể ngủ trong lòng ngươi như vậy, ta còn tưởng chúng ta sẽ không bao giờ có thể thân thiết như trước rồi.”



Đây đúng là động tác mà Mộ Dung Viễn khi còn bé thường làm nũng với y, nhưng từ khi y bị đẩy xuống nước suýt chết đuối, đừng nói đến ôm nhau chìm vào giấc ngủ như vậy, ngay cả nhìn thấy hắn thôi, Mộ Dung Trí cũng đã cảm thấy sợ hãi. Vì y thực sự không quên được khi ấy Mộ Dung Viễn không chỉ không cứu y, mà còn ác độc buông lời nguyền rủa y.



“Điểm tâm có độc, nói thẳng cho ta biết không phải là được rồi sao? Không nói cũng không sao, nhưng còn đẩy ta xuống nước, còn nói mấy lời hận ta. Ngươi có biết ta thương tâm biết bao không?….”



Nghe xong lời oán hận của Mộ Dung Trí, Mộ Dung Viễn cười khì một tiếng. Hắn ngẩng đầu, dùng ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng xoa gương mặt Mộ Dung Trí.



“Tam ca, ngươi vẫn ngây thơ như hồi nhỏ. Kỳ thực lúc đó ta cũng không xác định rõ điểm tâm có độc thật không, bất quá điểm tâm là do người của đại phu nhân đưa tới, mà vẻ mặt hắn lại cổ quái căng thẳng như vậy, nên ta mới nghi là có chuyện. Đẩy ngươi xuống nước, người ta chỉ nghĩ đó là sơ suất lúc trẻ con đùa nghịch. Giải được vòng vây, lại không bị trách móc. Còn về mấy câu nói hận ngươi, bất quá chỉ là nói cho người khác nghe thôi. Nếu ta không nói, làm sao có thể lừa được đại ca, làm sao có thể bảo vệ ngươi? Bất quá về sau ta tra ra, điểm tâm đó đích thực có độc.”



Nhìn đôi mắt giảo hoạt linh động của Mộ Dung Viễn, Mộ Dung Trí trừ im lặng ra cũng không biết làm gì hơn.



Một hài tử sáu tuổi sao có thể trong nháy mắt đã suy nghĩ sâu xa đến vậy?



Mộ Dung Viễn lại than thở: “Ta tính toán gì cũng không sai, nhưng không ngờ được ngươi lại vì chuyện đó mà sợ nước, lại sợ tới mức ấy. Rõ là thất sách, sớm biết vậy dùng biện pháp khác được rồi.”



“Vậy khi đó sao không giải thích?”




Đầu lưỡi ấm áp cảm giác không hề giống ngón tay. Cảm thấy chiếc lưỡi mềm mại dường như cũng tiến vào trong cơ thể mình, Mộ Dung Trí không nhịn được rên lên vài tiếng, từ chân đến phần eo đều bị Mộ Dung Viễn nhấc lên, chỉ có thể vặn vẹo hông để giảm bớt kích thích trùng trùng. Hơn cả vuốt ve vỗ về, y càng thích Mộ Dung Viễn hôn y. Loại nhiệt tình dịu dàng này thấm vào trong tim y, khiến tầm mắt y cũng mờ dần y, hạ thân lại càng lúc càng nóng. Giọt nước mắt khẽ lăn xuống gối, phần dưới run lên, dịch thể nóng bỏng liền bắn ra.



“Tam ca, ngươi lúc nào cũng vậy. Không chịu chờ ta, chỉ lo vui thích một mình.”



Hoan lạc sau khi dục vọng phóng thích thực sự không tính được. Mộ Dung Trí mềm nhũn nằm trên giường thở hổn hển. Hai chân y đã được buông xuống, khiến y có thể nhìn rõ ánh mắt dịu dàng của Mộ Dung Viễn nhìn mình. Mộ Dung Trí không nhịn được kêu một tiếng: “A Viễn…”



Hạ thân cứng lại một chút, cảm giác vật thể cứng rắn tiến vào. Mộ Dung Trí hừ một tiếng. Có lẽ là do vừa phóng thích, tiến nhập cũng không khiến y bài xích nhiều lắm, thậm chí cũng không có cảm giác đau đớn, trái lại trừu sáp hữu lực khiến y kích động rất nhanh. Y mở rộng hai chân hơn, để đối phương có thể tiến vào sâu trong cơ thể mình. Y cảm thấy dường như chỉ ở giây phút này, bọn họ là một thể không phân biệt được. Y muốn tất cả của người này, không chỉ có thân thể này, còn cả linh hồn hắn. Y muốn tất cả những gì của Mộ Dung Viễn chỉ thuộc về một mình y!



“A Viễn, A Viễn, A Viễn…”



Chưa từng thấy Mộ Dung Trí kích động hưng phấn như vậy, Mộ Dung Viễn cũng bắt đầu động tình. Hắn đón lấy cánh tay đối phương đưa tới, mười ngón chạm nhẹ, liền đan vào vào nhau. Cảm giác được sự rung động và sức mạnh truyền tới từ đầu ngón tay, Mộ Dung Viễn dùng tay kia nâng Mộ Dung Trí lên, ôm lấy y vòng quanh thắt lưng mình, ghé môi kề bên tai hắn, nhẹ giọng nói: “Tam ca, trừ phi có một ngày ngươi đuổi ta đi, bằng không ta vĩnh viễn sẽ ở bên ngươi, cùng ngươi đi hết cuộc đời này!”



Đây là lời hứa của hắn, là lời hứa thứ hai trong đời này của hắn. Hai lần đều vì một người. Dường như sinh mệnh của hắn, cuộc đời của hắn là vì người này mà tồn tại. Hắn không cầu bất luận báo đáp gì, hắn chỉ mong người này có thể vui vẻ mà sống là được rồi.



Tựa như hiểu được ý Mộ Dung Viễn, Mộ Dung Trí thần sắc mơ màng càng ra sức ôm lấy Mộ Dung Viễn.



“Sẽ không đâu, vĩnh viễn cũng không. A Viễn, ta yêu ngươi…”