Tỏa Tình

Chương 30 :

Ngày đăng: 14:56 18/04/20


Thấy chủ nhà xuất hiện, lập tức liền có người tiến lên kéo Mộ Dung Viễn qua kính rượu. Ở đây đều là bằng hữu sa trường cộng chiến với hắn, cảm tình không thể so với những người khác. Mọi người kể lại chuyện cũ hồi còn ở sa trường giết địch, rồi lại phá ra cười một mình.



Thấy Mộ Dung Viễn xoay chuyển thế cục, bị mọi người tụ lại nhưng sao quanh vầng trăng, Mộ Dung Trí cuối cùng cũng có thể thả lỏng. Y vốn không thích bầu không khí ầm ĩ, thấy đại cục đã định, liền lặng lẽ lui ra khỏi tửu lâu.



Trong lâu mọi người khó khăn lắm mới gặp được mĩ nhân liền huyên náo thành một mảnh, không ai chú ý đến y rời đi. Mộ Dung Trí bước xuống lầu, thong thả rảo bước dọc theo đường mòn bên hồ, tai nghe tiếng mỹ nhạc hòa lẫn tiếng hoan hô theo gió đêm truyền đến từng hồi, trong đêm tĩnh lặng lại có cảm giác mê ảo như mộng.



Một tia mỉm cười thoáng qua gương mặt y.



Hình Phi nói đúng, y nên tin tưởng Mộ Dung Viễn. Người kia tuyệt đối có thể tự mình an bài, thậm chí có thể làm tốt hơn cả y.



Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Mộ Dung Trí vừa cảm thấy bàn tay chợt ấm lên, đã bị kéo vào một vòng tay quen thuộc.



“A Viễn?”



Mộ Dung Trí quay đầu lại, đã thấy đôi mắt như đang cười của Mộ Dung Viễn.



“Tay lạnh như thế, là vì lo cho ta sao? Ta nghe lão bản Bích Hà Phong nói ngươi tối nay căn bản không đụng đến đũa.”



“Ta có gì phải lo chứ, cùng lắm thì giúp ngươi thu thập cục diện rối rắm thôi. Ngươi đuổi theo làm gì? Đêm nay ngươi là chủ nhà, làm sao có thể bỏ đi giữa chừng vậy?”



Nghe xong câu này, Mộ Dung Viễn chán chường nhún vai.
Đây là lần thứ mấy chủ tử hỏi Tứ công tử đi đâu rồi? Hình như từ trưa đến giờ cũng phải bảy tám lần rồi đi? Mỗi lần hỏi, sắc mặt công tử lại âm lãnh thêm vài phần, mà chồng sổ sách trước mặt y hình như căn bản chưa từng động đến.



“Tiểu Lục Tử đã đi tìm Tứ công tử rồi, xin người chờ một chút, đừng nóng lòng.” Tiểu Đậu nhẹ nhàng nói một câu.



Hắn hầu hạ Tam công tử cũng đã khá lâu rồi, dường nhưng gần đây tâm tình công tử càng ngày càng kém ổn định, khiến bọn họ cũng căng thẳng theo. Hắn thật ra rất mong được hầu hạ Tứ công tử như Tiểu Lục Tử a. Tứ công tử hiền lành vui tính, lại không kiêu căng. Cũng không biết sao Tam công tử lúc nào cũng gây khó dễ hắn, rõ ràng bên người có tùy tùng hạ nhân, nhưng ngay cả một thiếp thân hầu hạ cũng không phái cho Tứ công tử. Cũng khó trách Tứ công tử chịu làm việc, điều này khiến ngay cả Tiểu Đậu cũng ấm ức thay hắn.



Đương nhiên không biết được ý nghĩ trong lòng gã tiểu tư, Mộ Dung Trí chỉ nhìn chằm chằm đám sổ sách ngẩn người, thân thể đau nhức tê dại càng có tác dụng đổ thêm dầu vào lửa, khiến Mộ Dung Trí không thể không giận.



Tên hỗn đản đó tinh lực sao tràn đầy như vậy, tối qua lôi kéo y lăn qua lăn lại cả đêm, sáng nay còn ve vãn tiểu nha hoàn, bị y mắng vài câu, liền bỏ lại một câu chạy đến loại địa phương kia tìm khoái lạc. Đến tột cùng trong lòng hắn, mình với đám nữ nhân kia có gì khác nhau? Hay là đã đắc thủ rồi, liền không quý trọng nữa?



Hai người về kinh cũng đã được vài ngày, Nhị muội Tiểu Thành cũng từ nhà mẹ của lão phu nhân trở về. Đối với sự trở về của muội muội này, Mộ Dung Viễn cũng rất hoan nghênh. Hắn còn cố ý mời tiên sinh dạy Tiểu Thành đọc sách luyện công. Nàng thấy tam ca bộ dáng hoàn toàn cam chịu với quyết định của tứ ca, trong lòng có chút kì quái sao hai ca ca đột nhiên trở nên hài hòa như vậy.



Tiểu hài tử cũng không suy nghĩ quá sâu xa. Mà đã lâu không gặp, Tam ca nàng hình như càng ngày càng lãnh đạm, khiến nàng cũng không dám nói nhiều. Tiểu Thành đáng thương không hề biết mình trở về thực sự không đúng lúc, lúc đó Mộ Dung Trí đang giận Mộ Dung Viễn, làm sao vui vẻ hòa nhã nổi?



Hai huynh đệ bình thường sống chung cũng rất hòa hảo. Mộ Dung Viễn nghe lời Mộ Dung Trí, giúp y ứng phó và xử lý vài chuyện sinh ý, sắp xếp rõ ràng đâu ra đó, khiến Mộ Dung Trí thoải mái hơn rất nhiều. Đáng tiếc không được bao lâu, bản tính phong lưu háo sắc của Mộ Dung Viễn vẫn hoàn toàn không thay đổi. Hắn  bất cứ lúc nào cũng có thể cùng nha hoàn hầu hạ trêu chọc vài câu. Mộ Dung Trí nhìn không vừa mắt, đơn giản đem hết hạ nhân hầu hạ hắn đổi thành lão nhân có tuổi, nếu không cũng là tiểu tư tướng mạo khó coi. Mấy đợt cãi vã của hai người đa số cũng vì chuyện này.



Nói là cãi vã, không bằng nói chỉ có Mộ Dung Trí khó chịu. Đương nhiên Mộ Dung Viễn cũng không để y khó chịu quá lâu. Hắn luôn có đủ loại biện pháp dỗ Mộ Dung Trí chuyển nộ thành hỉ. Một đi không thèm về như hôm nay là lần đầu.



Chẳng trách Mộ Dung Trí tức giận, thật sự cử chỉ của Mộ Dung Viễn phóng đãng quá mức. Tối qua họ còn cùng nhau nâng chén đối nguyệt thống ẩm, dây dưa đến nửa đêm, còn âu yếm triền miên một hồi. Kết quả sáng sớm Mộ Dung Trí còn chưa rời giường, đã nghe Mộ Dung Viễn nói giỡn với nha hoàn đưa trà ngoài phòng. Y còn nghe thấy nàng kia kinh hoảng nói cái gì mà không nên. Ngữ điệu dục thôi cố tựu ấy khiến Mộ Dung Trí tức giận, tự nhiên cũng không hòa nhã với Mộ Dung Viễn, thậm chí còn lấy hết sổ sách vốn để hắn giúp mình xử lý trở về. Thấy Mộ Dung Trí giận dỗi, Mộ Dung Viễn cũng không kiên trì, nói câu đi ra ngoài một chút, liền nhanh như chớp chạy biến không thấy thân ảnh.