Tỏa Tình
Chương 6 :
Ngày đăng: 14:56 18/04/20
Phòng luyện võ cả bốn mặt đều đốt một đôi đèn cầy, ánh nến chiếu xuống từ trên cao, khiến một căn phòng rộng lớn trở nên sáng như ban ngày. Vài gia đinh đứng hai bên cửa, rồi cạnh giá binh khí, ở giữa còn có mấy lão nhân có tuổi ngồi thành hàng, đều là bổn gia gia thúc của Mộ Dung phủ. Chiếc bàn gỗ nhỏ đặt bên cạnh họ xếp chồng chất sách cùng giấy tờ gì đó. Mộ Dung Trí khoanh tay đứng giữa, lạnh lùng nhìn hắn bước vào đại sảnh.
Mộ Dung Viễn vừa cười vừa đong đưa chiếc quạt giấy trên tay.
“Đã nửa đêm rồi còn nói chuyện gì vậy? Tam ca, huynh muốn luyện võ ở đây cũng được, sao lại còn mời mấy gia thúc từ thật xa đến xem? Đêm đã khuya rồi, các vị trưởng bối hẳn đều mệt mỏi rồi đi?”
Hắn tiến lên thi lễ với từng người, mấy lão nhân liền vội vàng gật đầu đáp lễ nói: “Vô phương, vô phương.”
Không để ý đến câu hỏi của Mộ Dung Viễn, Mộ Dung Trí quay qua nói với tên gia đinh đang đứng một bên. “Đưa kiếm cho tứ công tử đi.”
Lập tức liền có người bước ra trước, hai tay dâng một thanh bảo kiếm đến trước mặt Mộ Dung Viễn.
“Tứ công tử, xin tiếp kiếm.”
Mộ Dung Viễn không nhúc nhích, ánh mắt hắn đảo qua chuôi hàn kiếm một lúc, liền trở về trên người đang đứng đối diện mình.
“Tam ca, huynh đây là đang làm trò gì vậy?”
Mộ Dung Trí chỉ một ngón tay lên đống sổ sách đặt trên bàn, nói. “Chỉ là kết thúc xong chuyện này thôi.”
Mộ Dung Viễn hơi nhíu mày. “Kết thúc?”
“Không sai! Khi phụ thân đem sản nghiệp giao vào tay ta, đều đã quên đệ cũng là một phần trong Mộ Dung gia tộc. Nếu đệ vẫn cứ hai bàn tay trắng, không để ý đến gia nghiệp, sẽ khiến người ngoài chê cười ta lớn ăn hiếp nhỏ…”
Hàn quang chợt lóe lên trước mắt, Mộ Dung Trí vội vội vàng vàng nghiêng mình qua né kiếm. Tóc mai y bị luồng kiếm khí lướt qua, khẽ bay bay. Trong luồng kiếm quang, ánh mắt hơi chút trào phúng của Mộ Dung Viễn vẫn nhìn y.
“Tam ca, huynh thất thần! Ứng chiến nên cẩn thận, chiêu tiếp theo ta sẽ không lưu tình nữa đâu.”
Hắn vừa nói vừa cười, bảo kiếm một đường đâm tới. Mộ Dung Trí rùng mình trong lòng, vội vàng ngưng thần ứng chiến.
Trận chiến này liên quan đến tiền đồ và số phận của hai người, y có thể nào lại thất thần trong thời khắc mấu chốt này? Hơn nữa hình như y đã xem thường Mộ Dung Viễn, bình thường không thấy hắn luyện công, không nghĩ tới hắn lợi hại đến thế! Còn có thể sử chiêu sắc bén đến vậy.
Trận chiến đao quang kiếm ảnh liên tục lóe, dưới đài mọi người cũng có vẻ lo lắng. Thất gia thúc vẫy tay gọi Nguyên thúc qua, nói. “Chờ chúng nó đánh được một hồi thì ngăn chúng nó lại đi. Đao kiếm không có mắt, bị thương ai cũng không tốt.”
“Lão gia tử, nếu có thể dừng lại, đã không đánh ngay từ đầu rồi. Tính tình Tam công tử của chúng ta không phải người không biết, y luôn là nói một không có hai a.”
“Nhưng đây rốt cuộc là có chuyện gì? Đang tốt đẹp, sao lão tam lại coi gió thành bão, đột nhiên đưa ra cái gì mà phân chia gia sản?”
Với câu hỏi của thất gia thúc, Nguyên thúc cũng không đáp được. Lão chỉ biết Tam công tử ra ngoài tiếp khách, sau khi trở về vẻ mặt tối sầm tức giận, liền phân phó cho lão mời các vị trưởng bối đến.
Tột cùng là xảy ra chuyện gì, có lẽ chỉ mình tam công tử mới biết.
[1] Nguyện văn kì tường: thành ngữ, biểu thị ý nguyện ý nghe người kia giải thích, có ý thỉnh cầu nói rõ hàm xúc ý tứ.