Tỏa Tình

Chương 8 :

Ngày đăng: 14:56 18/04/20


“Đau đau đau đau…”



Mộ Dung Viễn gần như là nghiến răng nghiến lợi gào lên, nhưng bàn tay đang giữ lấy vết thương trên tay hắn cũng không vì thế mà dịu dàng hơn, ngược lại càng ra sức giữ chặt, chủ nhân đôi mắt tím trong thanh cũng rất ôn nhu nhìn hắn cười nói: “Lão tứ, hiện tại ta đang chữa bệnh, không phải giết người. Ta van ngươi đừng có kêu gào như giết lợn được không?”



“Giết lợn cũng hạ thủ ôn nhu hơn ngươi!”



Mộ Dung Viễn oán hận nói, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt có chút hả hê của Lê Đình Vãn, hắn không khỏi nở nụ cười.



“Dược Quán Tử, lấy việc công trả thù tư cũng không hề gì, nhưng ta van ngươi đừng có biểu hiện rõ ràng như thế được không? Không phải chỉ là đưa ngươi đến biên quan làm đại phu trong quân ngũ thôi sao? Chuyện tốt như vậy nguời ta cầu còn không được, chờ lập công trạng, nói không chừng lúc về triều đình còn phong ngươi một chức ngự y nào đó và vân vân, chẳng phải là làm rạng rỡ tổ tông rồi sao? Đến lúc đó sợ ngươi cảm ơn ta còn không kịp nha.”



“Ta cám ơn ngươi?!”



Lê Đình Vãn hung ác đánh một cái lên cánh tay bao băng gạc của Mộ Dung Viễn, đến khi thỏa mãn nhìn vẻ mặt nhe răng trợn mắt của đối phương, mới nhảy dựng lên hét lớn. “Lão tứ hỗn đản, Lê Đình Vãn ta quen biết ngươi, là việc không may nhất trên đời, không có ngươi, làm sao có chuyện bị chỉ đích danh đến vạn lý phong sa[1] chịu tội? Ngự y? Ta phi! Cái phong hào bạch cấp kia ta chẳng thèm! Ta vốn chẳng cần phong hào, lấy y thuật của ta, danh tự vẫn có thể lưu danh muôn đời…”



“Lưu danh muôn đời phần lớn đều dùng với người đã chết, Dược Quán Tử, trung khí[2] của ngươi sung mãn như thế, phỏng chừng sống thêm bảy tám mươi năm nữa cũng không thành vấn đề. Từ này dùng với ngươi bây giờ có hơi sớm.”



Một câu khoa trương của Mộ Dung Viễn đã khiến Lê Đình Vãn tức đến tiền hậu loạn khiêu, gương mặt xinh đẹp tức đến đỏ bừng cả lên, đang suy nghĩ tìm lời phản bác, bỗng thấy bạch y chợt lóe ngoài cửa, một mỹ nhân còn đang ngái ngủ tiến đến, đôi mi thanh tú nhăn nhíu giận dữ trừng mắt nhìn hai người nói. “Mới sáng ra các ngươi đã ầm ĩ cái gì? Muốn cãi nhau ra ngoài lâu mà cãi!”



Người này chính là tình nhân của Mộ Dung Tĩnh, nhị ca của Mộ Dung Viễn – Hình Phi, cũng là sư đệ của Lê Đình Vãn. Vừa thấy hắn xuất hiện, Lê Đình Vãn như người ngã xuống nước vớ được rơm rạ, phi đến phía trước, hét lớn. “Hình Phi, ngươi đến đúng lúc lắm, dù thế nào ta cũng không muốn đến biên quan, mà lão tứ cứ quấn lấy ta không tha, ngươi mau đối phó hắn giúp ta!”



Mộ Dung Viễn tiến lên hành lễ, cười nói, “Bái kiến nhị tẩu.”




Nếu Mộ Dung Viễn thật sự sợ chết như hắn nói, cần gì phải tự xung quân, đến nơi biên cảnh khốc nghiệt lạnh lẽo thử tài năng một lần? Hình Phi cũng không cho là người này đã chán ghét phồn hoa kinh thành, đi tìm loại kích thích khác.







[1] Vạn lý phong sa: Bão cát nghìn dặm xa xôi J



[2] Trung khí: Đông y, chỉ khí trong dạ dày, có tác dụng tiêu hóa thức ăn cung cấp dinh dưỡng cho cơ thể.



[3] Đả lạc thùy cẩu: đánh rắn dập đầu – nhổ cỏ tận gốc – Truy đuổi tiêu diệt đến cùng không chút thương xót.



[4] Đổ phẩm: khả năng đánh bạc.



[5] Nhất ngôn cửu đỉnh: Một lời nói nặng tựa ngàn cân.



[6] Đổ phường: Sòng bạc~



[7] Hổ lang chi tâm: tâm như hổ báo.



[8] Kiến giải: lý giải, hiểu rõ.