Toàn Giới Giải Trí Đang Đợi Chúng Ta Ly Hôn

Chương 12 :

Ngày đăng: 16:40 27/05/20


Đêm khuya tĩnh lặng, trên bầu trời đêm chỉ còn một vầng trăng lưỡi liềm dịu dàng tỏa sáng.



Trong một căn phòng khách sạn nào đó, Lương Yên khẽ híp mắt, vừa cắn môi hầm hừ vừa gian nan chấp nhận một sự thật.



Cô lại bị “thượng” rồi. 



Đàn ông mà, quả nhiên buổi tối không thể nói với anh ta quá nhiều.



Khi  hai người đối mặt nhau, một lần là trong tình cảnh tắt lửa tối đèn cô vừa không có kinh nghiệm chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng. Nhưng lúc này đây khi ngọn đèn nhỏ được mở ra, sau khi say lá gan của Lương Yên lớn hơn không ít, nương theo ánh đèn ấm áp nhìn thấy cơ ngực rắn chắc cùng với khuôn mặt tuấn tú nhuốm màu tình dục hơi ửng đỏ của Lục Lâm Thành, không hiểu tại sao cô lại liên tưởng đến những người hâm mộ trong trang web video “sắc” Lục Lâm Thành, toàn bộ màn hình đều là những đạn mạc* không ngừng bật lên: “A a a a a a nam thần, cầu xin anh trực tiếp thượng em!’’



(*Đạn mạc: Barrage, một từ tiếng Trung phổ biến, đề cập đến lời bình luận bật lên khi xem video trên web.)



Lương Yên xấu hổ quay mặt sang chỗ khác.



Cô sẽ không bao giờ xem những thứ lung tung trong thế giới của người hâm mộ kia nữa.



**



Ngày hôm sau, Lương Yên vò đầu bứt tai ngồi dậy từ trên giường, nhìn đến phần giường đã trống trơn ở bên cạnh mình, những ký ức đêm qua dần dần trở nên rõ ràng.



Quán bar, Chu Chí Ba, bàn về vai diễn, sau rượu, Lục Lâm Thành và sau đó là nơi này.



Lương Yên láng máng nhớ lại sáng hôm nay lúc Lục Lâm Thành thức dậy rời đi thì trời còn chưa sáng tỏ, cô còn đang ngủ say sưa thì Lục Lâm Thành đã có mặt ở đoàn làm phim, mỗi ngày đều phải dậy sớm đến hóa trang quay phim.



Lương Yên có gắng sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu mình, lại xấu hổ phát hiện những ký ức  vụn vặt ngày hôm qua hầu hết đều liên quan đến chuyện giường chiếu, cô không chỉ bị “thượng” chính diện, còn bị “thượng” ở phía sau, cuối cùng là “thượng” ở mặt bên nữa.



Cũng may những lúc không có việc gì làm cô đều tập yoga để rèn luyện tính dẻo dai của cơ thể mình, cho nên đêm qua bị Lục Lâm Thành bẻ thành những tư thế kia  thắt lưng cũng không đến nổi đứt đoạn.



Mẹ kiếp!



Lương Yên đột nhiên nhận ra được mình đang càng nghĩ càng lệch lạc, trong lòng thầm mắng một tiếng, sau đó dùng sức lắc đầu để loại bỏ những hình ảnh không thích hợp cho thiếu nhi kia ra khỏi đầu mình, lại nhìn chiếc đồng hồ treo tường, kim đồng hồ đã chỉ đến con số 11 giờ trưa.



Lúc này Lương Yên mới chợt nhớ ra mình còn có một chuyến bay trở về thành phố B vào chiều nay, cô nhanh chóng xốc chăn lên rời giường rồi rửa mặt thay quần áo, đầu tiên là chạy đến khách sạn mà mình đã đặt trước đó thu dọn đồ đạc, sau đó xách hành lý chạy như bay đến sân bay. 



Trên đường trở về, chiếc xe taxi lại đi ngang qua tấm poster quảng cáo của Lục Lâm Thành ở trung tâm thương mại, Lương Yên nhìn hình ảnh người đàn ông trên đó, khẽ cúi đầu.



Mặc kệ nói thế nào đi chăng nữa, lần này cô nên nói với anh ta một tiếng cảm ơn mới phải, chỉ tiếc thời gian của hai người không trùng khớp, Lương Yên lấy điện thoại ra muốn gửi cho Lục Lâm Thành một tin nhắn cảm ơn nhưng lại nghĩ đến số điện thoại được lưu trong máy cô chỉ là một dãy số không tồn tại.



Lương Yên cầm di động thở dài, sau đó tiện tay mở Weibo ra, tìm đến# Hôm nay Lục Lâm Thành đã ly hôn chưa? trên Weibo Super Topic. Nội dung trên diễn đàn đó ngoại trừ có mấy fan hâm mộ mỗi ngày dọn chỗ ngồi chờ bọn họ ly hôn, còn có những lịch trình hoạt động liên quan đến Lục Lâm Thành, tượng tự như một Super Topic nhỏ của Lục Lâm Thành.




Gián tiếp thừa nhận cô đã lên giường và nhúng chàm một Lục Lâm Thành tựa như đóa hoa cao lãnh thanh khiết trong mắt công chúng…



Cô không bị người hâm mộ xé sống mới là lạ!



**



Thành phố Cổ Đông, trong phim trường “Ám Dạ hành’’.



Lục Lâm Thành sờ sờ dấu xước bỏ bừng vừa bị cào tối qua bên dưới xương quai xanh của  mình, lúc chạm vào còn có cảm giác hơi đau nhói.



Trác Dương đứng bên cạnh đã rơi vào trạng thái bàng hoàng không thể tin nổi.



Vừa rồi chính miệng Lục Lâm Thành đã nói cho cô biết, cái vết cào vinh dự được lọt vào hot search kia chính là kiệt tác của Lương Yên để lại tối hôm qua.



Dựa vào nhiều năm kinh nghiệm làm một người đại diện đã từng trải qua vô số sóng to gió lớn, Trác Dương buộc bản thân mình phải bình tĩnh lại, chỉ trong chốc lát hàng trăm phương án đối phó với chuyện này nhanh chóng xoay chuyển trong đầu cô, cuối cùng lọc ra hai lựa chọn: “Thứ nhất, chúng ta sẽ im lặng, với những chuyện như thế này, nếu như nhân vật chính không phản hồi thì đến hôm sau cũng không có người hỏi lại. Thứ hai,’’ Trác Dương hít một hơi thật sâu, nhìn vào Lục Lâm Thành nói: “Cậu đăng Weibo bảo mình dị ứng, chuyện này không hề liên quan gì đến Lương Yên cả.’’



Lục Lâm Thành nhíu mày: “Chuyện này không hề liên quan gì đến Lương Yên?’’



Trác Dương đột nhiên vỗ trán: “Chết tiệt, nếu như lúc này Lương Yên nhảy ra thừa nhận thì phải làm sao?’’ Cô làm ra vẻ muốn móc điện thoại ra, “Tôi lại phải gọi cho cô ta ngay.’’



Trác Dương lấy điện thoại ra, còn chưa kịp gọi thì đột nhiên nhận được một thông báo, là Lương Yên vừa mới cập nhật một bài viết trên Weibo.



“Mẹ nó!’’ Trác Dương nghiến răng, còn chưa kịp nhìn nội dung trên đó đã nổi quạu: “Tôi đã bảo người phụ nữ này không phải là người tốt đẹp gì mà, lúc này là lúc nào mà lại vội vàng nhảy ra thừa nhận! Lục Lâm Thành, bao giờ thì cậu mới kéo cô ta ra khỏi người mình!’’



Vẻ mặt Lục Lâm Thành không hề kích động giống như Trác Dương, nhưng sau khi biết được Lương Yên đứng ra thừa nhận là cô cào thì hai hàng chân mày nhíu lại, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng.



Anh không muốn lừa dối người hâm mộ và công chúng, nhưng hành động nhanh chóng thừa nhận của Lương Yên lại khiến trái tim Lục Lâm Thành như có gì đó chặn lại. 



Anh nhíu mày, lấy điện thoại ra, tìm đến Weibo của Lương Yên.



Đập vào mắt anh chính là câu trả lời và chia sẻ bình luận của fan.



Fan: "Lương Yên, thực sự dấu đỏ trên người Lục Lâm Thành là do cô cào thật sao? Cô đừng nhúng chàm Lục Lâm Thành được không, cầu xin cô đấy.’’



Lương Yên: “Không phải tôi, không phải tôi, tôi không xứng, mọi người đừng nghĩ nhiều (JPG khóc thút thít)."



Lục Lâm Thành: “………………”