Toàn Giới Giải Trí Đang Đợi Chúng Ta Ly Hôn

Chương 19 :

Ngày đăng: 16:40 27/05/20


Dĩ nhiên người hâm mộ cũng chú ý đến việc Lương Yên đã đổi tên fanclub của mình từ “Bánh bột lọc tụ hội” thành “Nanh sói tụ hội”.



[Yên Yên đổi tên fanclub rồi.]



Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.



[Ha ha ha ha cuối cùng chúng ta cũng không phải là đồ ăn.]



[Nanh sói đấy nha nha nha, ngầu quá đi mất. Mắt lấp lánh.jpg.]



[Chỉ cần nghe đến cái tên đã biết rất lợi hại và dũng mãnh rồi, Yên Yên thật giỏi.]



[Sau này ai dám bắt nạt Yên Yên nhà chúng ta, Nanh sói sẽ tụ hội cùng nhau cắn chết hắn.]



[Đúng, cắn chết hắn, gâu gâu gâu!]



[Gâu gâu gâu!]



[Hai vị lầu trên, tiếng kêu gâu gâu gâu là của chó mà!]



ơ… … …]



Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.



[Tiếng sói hú hẳn là aooooo uuuu.]



Thế là phía dưới bắt đầu đồng thanh:



[Aooooo uuuu.]



[Aooooo uuuu.]



[Aooooo uuuu.]



Lương Yên ôm bụng cười nghiêng ngả trên ghế sô pha: “Các fan đáng yêu quá.’’



Khương Mộc nhìn Lương Yên đang cười đến điên loạn, bất đắc dĩ cười cười: “Like fan like idol, là cô đáng yêu.’’



“Đó là chuyện đương nhiên.’’ Lương Yên đắc ý nói. Người đàn ông tên Lục Lâm Thành kia thanh cao lạnh lùng cho nên fan cũng theo anh ta tỏ vẻ cao quý, vĩ đại giỏi giang hơn người khác, trước kia khi chưa ly hôn thì ghét bỏ cô muốn chết, oán hận cô đã kéo cấp bậc của ca ca bọn họ xuống đáy. 



Lương Yên lắc lắc đầu, tự nhủ với bản thân rằng cũng đã ly hôn rồi còn nghĩ đến mấy chuyện đó làm gì nữa, tâm tình của cô và Khương Mộc lúc này không tệ, hai người chuẩn bị cùng nhau đi ra ngoài ăn một bữa cơm, nhưng ngay khi đang mang giày trước cửa thì điện thoại Lương Yên trong túi đột nhiên vang lên.




“Mày cho rằng bây giờ mày trưởng thành cứng cấp rồi thì có thể vứt bỏ tất cả ư? Sao mày không tự soi gương nhìn lại bản thân sao, cái ngoại hình mà mày dựa vào để kiếm cơm kia cũng là do bà đây cho mày!’’



Lương Yên nghe được những lời mắng nhiếc khó nghe phát ra từ chính miệng của mẹ ruột mình kia, vô lực ngồi xổm xuống, cả người co lại thành một cục.



Trái tim đau đớn tựa như bị bóp chặt.



Khương Mộc nghe được những lời này cũng vô cùng tức giận, hét lên với Trần Tuyết Vân: “Bà câm miệng đi! Suốt mấy năm qua bà đã quan tâm đến cô ấy lần nào chưa? Tại sao bây giờ bà có thể không biết xấu hổ mà chạy đến đây đòi tiền cơ chứ?’’



“Cậu là ai?” Trần Tuyết Vân chống eo, “Việc nhà của tao không mượn cậu phải quan tâm, tao dạy dỗ con gái của mình là lẽ bất di bất dịch!’’



“Bà!’’ Khương Mộc tức đến mức khóe mắt cũng muốn nứt ra.



“Mấy người ở đây ồn ào cái gì vậy?’’ Cánh cửa phòng hòa giải được mở ra, một người cảnh sát mặc thường phục đi vào.



Trần Tuyết Vân lập tức chạy đến bắt lấy cánh tay người cảnh sát, một tay chỉ vào Lương Yên: “Vị cảnh sát này, ngài nhanh nhanh bắt đứa con gái bất hiếu này của tôi lại đi, nó mặc kệ sự sống chết của mẹ ruột mình đấy!’’



Vị cảnh sát này dường như đã nhìn thấy cảnh tượng này rất nhiều lần, bỏ cánh tay Trần Tuyết Vân ra: “Những chuyện như thế này bà có thể khởi tố đến tòa án.’’



Khương Mộc đỡ Lương Yên đứng lên, trong lòng Lương Yên lúc này chỉ còn lại cảm giác nguội lạnh, nhàn nhàn liếc Trần Tuyết Vân một cái: “Bà muốn khởi tố thì cứ việc khởi tố đi.’’



Vừa dứt lời, cô đã xoay người rời đi.



Rõ ràng Trần Tuyết không thể ngờ được Lương Yên sẽ có thái độ dửng dưng với việc này như vậy, bởi vì có Khương Mộc ngăn cản lại không thể đuổi theo, chỉ có thể cắn răng nghiến lời gào thét ở phía sau: “Tao phải vạch trần bộ mặt thật của mày cho mọi người biết, tao sẽ đến báo chí tố cáo mày!’’



……



Lương Yên và Khương Mộc đi ra ngồi lên xe trở về.



Suốt cả dọc đường cô không nói một lời, Khương Mộc cũng im lặng lái xe về chung cư của Lương Yên.



Khương Mộc dừng xe, nhìn Lương Yên vẫn luôn yên lặng ngồi nơi đó, ánh mắt ngơ ngác.



“Tôi muốn một mình yên tĩnh một lát.’’ Dường như nhận ra được Khương Mộc đang chăm chú nhìn cô, Lương Yên đột nhiên mở miệng nhẹ giọng nói, ánh mắt vẫn mơ màng không có tiêu cự.



“Được.’’ Khương Mộc lại nhìn Lương Yên mấy lần, cuối cùng vẫn xuống xe, nhẹ nhàng đóng cửa lại.



Khương Mộc tránh xa hai bước.



Tiếng khóc khàn cả giọng của Lương Yên mơ hồ phát ra từ trong xe.