Toàn Giới Giải Trí Đang Đợi Chúng Ta Ly Hôn

Chương 2 :

Ngày đăng: 16:40 27/05/20


Edit: Cải Xanh



Chụp ảnh đóng máy xong sau đó là liên hoan đóng máy, lúc mọi việc kết thúc cũng đã là mười giờ tối, Lương Yên ngồi trên xe bảo mẫu để về khách sạn, Khương Mộc ngồi bên cạnh báo cáo lịch trình kế tiếp với cô.



Khương Mộc mở lịch trình của nghệ sĩ trong iPad lên: “Một tuần sau có chương trình tạp kỹ , quay ở thành phố B, tổng cộng ghi hình hai ngày.”



“Ừ.” Lương Yên gật đầu, tên của chương trình tạp kỹ này không có trong ký ức trước đây của cô, có lẽ đây là chương trình mới trong ba năm qua.



Lương Yên tâm trạng rất tốt, lúc cô còn ở tuyến mười tám ngay cả chương trình tạp kỹ cũng không được quay. Bây giờ cô có thể đến chương trình tạp kỹ rồi, nhưng là một diễn viên, công việc chính của cô là đóng phim, vì vậy cô lại hỏi Khương Mộc: “Sau đó thì sao? Ghi hình chương trình tạp kỹ xong thì sao, lúc nào thì vào đoàn phim?”



Khương Mộc có chút lúng túng tắt lịch trình: “À… Sau đó… Sau đó sẽ không có sau đó…”



Lương Yên nghe xong cảm thấy bối rối: “Không có sau đó? Là có ý gì?”



Khương Mộc vẻ mặt chân thành nhìn người mất trí nhớ ba năm này, nghệ sĩ nhà mình mấy ngày nay vẫn luôn vì chuyện thăng cấp từ tuyến mười tám lên tuyến ba mà vui vẻ, tuy không đành lòng, nhưng vẫn quyết định nói cho cô sự thật tàn khốc này: “Không có sau đó ý chính là…. ừ… cái đó chương trình tạp kỹ , là lịch trình duy nhất trong ba tháng tiếp theo của cô.”



Lương Yên nghe xong cười ha ha một tiếng, dịch sát vào Khương Mộc để xem lịch trình của mình: “Đừng nói đùa chứ, rốt cuộc bộ phim tiếp theo lúc nào sẽ bắt đầu? Để tôi xem xem.”



Khương Mộc chỉ có thể đưa iPad cho Lương Yên, sau khi cầm được iPad Lương Yên lướt lướt mấy lần, phát hiện lịch trình ba tháng tiếp theo của mình, thực sự chỉ có đúng một chương trình tạp kỹ của tuần sau.



“Con mẹ nó.” Lương Yên cau mày, vẻ mặt không thể tin nhìn lịch trình trống rỗng của chính mình, “Khương Mộc, anh không lừa tôi à?”



Khương Mộc có chút đau lòng nhìn Lương Yên: “Không lừa cô.”



“Cái này còn không bằng tôi của ba năm trước đây!!” Lương Yên ném iPad cho Khương Mộc, “Ba năm trước tuy là đóng vai quần chúng nhưng ít nhất vẫn là có triển vọng, bây giờ ngay cả đóng vai quần chúng cũng không được?”


Lương Yên trợn tròn mắt, nhìn đồ dùng trong phòng ngủ dưới bóng tối, sau đó cố gắng nhớ lại những chuyện mà cô đã quên trong ba năm qua, nhưng lại không nhớ nổi chuyện gì, thậm chí đầu còn cảm thấy hơi đau.



Ngủ thôi, nói không chừng ngày mai sẽ nhớ lại, Lương Yên nhắm hai mắt lại cố gắng ổn định tâm lý cho chính mình. Lúc cô đang mơ mơ màng màng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, đột nhiên cảm nhận được một bên giường lún xuống.



Lương Yên chợt mở to mắt, bật người dậy từ trong chăn, thấy cái bóng đen kia, không kiềm chế được hét “A” lên một tiếng.



Người nọ nghe được thanh âm của Lương Yên, biết cô còn chưa ngủ, vì vậy tạch một tiếng, đèn đầu giường được bật lên.



Lục Lâm Thành ngồi trên giường, thấy Lương Yên bật dậy từ trong chăn, dưới tia sáng mờ nhạt, mái tóc xoăn dài của Lương Yên xõa trên vai, sợi tóc màu đen làm nổi bật lên là da trắng như tuyết, trên người cô còn mặc bộ đồ ngủ hai dây tơ tằm, phác thảo đường cong tinh tế trên cơ thể.



Lục Lâm Thành cười cười.



Lúc Lương Yên nhìn khuôn mặt của Lục Lâm Thành, suy nghĩ dần trở nên mơ màng, còn chưa kịp phản ứng, chính mình đã nằm dưới thân người ta rồi.



Cảm nhận được trên đùi mình có một bàn tay đang dạo chơi, Lương Yên theo bản năng muốn duỗi chân ra đá, kết quả lại bị người kia một tay nắm lấy cổ chân.



Lương Yên toàn thân khẽ run, nhìn khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông gần trong gang tấc.



Lục Lâm Thành túm cổ chân cô, hỏi: “Em không muốn làm sao?”



Nhưng mà dường như không đợi Lương Yên trả lời, anh đã vươn ngón tay cởi dây áo của cô, rất dễ dàng mà tuột xuống dưới, thân thể từ từ dính vào, sau đó bóp một bên mềm mại của cô, đùa giỡn trong lòng bàn tay.



Lương Yên cả đêm đều cảm thấy mơ màng, cô mất trí nhớ, cho nên không có kinh nghiệm, sau đó cả quá trình đều thất thủ, toàn thân vô cùng yếu đuối, giống như một tấm gỗ trôi nổi trên biển, đôi chân mềm mại co lên, chân nhỏ giống như mẩu ngó sen đạp loạn xạ trên không trung, sau đó bàn tay nhỏ túm chặt ga giường, nghe thanh âm xấu hổ phát ra từ miệng mình mà đỏ tới tận mang tai.



Muốn làm và không làm, không phải vẫn làm đấy à?