Toàn Giới Giải Trí Đang Đợi Chúng Ta Ly Hôn

Chương 40 :

Ngày đăng: 16:40 27/05/20


Trong lúc đang phân vân lựa chọn kịch bản, Lương Yên cũng dành một chút thời gian xem kỹ lại tất cả những bộ phim mà cô đã tham gia trong suốt ba năm đánh mất ký ức kia, khi xem đến cảnh mình đứng ở trên đường chính đưa hộp cơm cho nam chính rồi lớn tiếng tỏ tình “Âu X Thần, đây là hộp cơm  tớ tự tay làm cho cậu, tớ tuyến bố* với cậu, tớ thực sự tuyên bố với cậu’’, lập tức ghét bỏ tắt video.



(*Nguyên văn: 我宣你 là một phương ngữ địa phương Đài Loan mang ý nghĩa như Anh thích em hay em thích anh.Từ Tuyên 宣 [xuān] được tạo ra bằng cách đọc liên tục từ Thích 喜欢 [xǐ·huan])



Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.



Hóa ra không chỉ người xem cảm thấy cay mắt thôi đâu, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy cay mắt.



Biên kịch nào viết ra những tình tiết và lời thoại quái quỷ thế này?



Vào thời điểm ấy làm thế nào mà cô có thể diễn được?



Lương Yên đột nhiên nhận ra những tai tiếng tồi tệ về cô trong khoảng thời gian đó không đơn thuần chỉ là do trạng thái của bản thân không tốt mà còn có một phần nguyên nhân thuộc về chất lượng kịch bản, chẳng những tình tiết cốt truyện lộn xộn không logic mà ngay cả cách xây dựng hình tượng nhân vật chính không những không hài hước mà còn vô cùng ngu ngốc, khán giả không thể nuốt nổi dĩ nhiên sẽ úp nồi lên diễn viên chính rồi.



Lương Yên tập trong nghiên cứu tỉ mỉ tất cả các kịch bản đã được đưa đến trong tay mình, cuối cùng đã chọn trúng một bộ phim về đề tài y học “Nhân tâm”. Kinh phí đầu tư của bộ phim này không lớn như các bộ phim chuyển thể thể loại nam tần* sảng văn khác, mức độ thu hút khán giả của đề tài chắc chắn cũng thấp hơn các bộ phim tình yêu đô thị hay thần tượng rất nhiều. Nhưng lại thắng ở chỗ danh tiếng của công ty sản xuất  Anh Ảnh rất tốt trong giới giải trí, mặc dù doanh thu của các tác phẩm đầu tư có tốt có xấu, nhưng danh tiếng vẫn luôn luôn ổn định, thấp nhất cũng có thể đạt điểm tiêu chuẩn ở douban.



(Nam tần: Các trang web chia tiểu thuyết trực tuyến thành hai loại nam tần và nữ tần, nam tần chỉ những cuốn tiểu thuyết giả tưởng máu me tiên hiệp…mà phái nam thường thích xem trong khi nữ tần là các tiểu thuyết lãng mạn mà phái nữ thường thích xem.)



“Nhân tâm” cũng tương tự như các bộ phim hình tượng* khác, tuyến nhân vật quan trọng có mấy người, nhân vật của Lương Yên trong phim là một bác sĩ thực tập vừa mới được nhận vào bệnh viện, trong số các diễn viên nữ thì suất diễn của cô chỉ đứng sau ý tá trưởng mà thôi. Nghe nói trước kia đoàn làm phim đã từng liên lạc với một diễn viên khác, người này dường như cũng rất hứng thú với thể  loại bác sĩ này, nhưng cuối cùng lại vì vấn đề phim hình tượng và suất diễn trong bộ phim mà từ chối, cho nên lúc này lời mời mới rơi vào trong tay Lương Yên.



(*Phim hình tượng [群像戏] tên tiếng Anh: Ensemble Cast – Dàn diễn viên: Là một thể loại phim mà dàn diễn viên chính được lên hình trong thời lượng bằng nhau và có độ quan trọng như nhau trong khâu sản xuất, kiểu lựa chọn này đặc biệt phổ biến trong các bộ phim truyền hình vì nó cho phép biên kịch và đạo diễn linh hoạt trong việc xây dựng hình tượng và tính cách của tuyến nhân vật.)



Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.



Điều khiến cho Lương Yên động lòng chính là bộ phim này không chỉ dựa vào mức độ tin cậy của các thành viên nòng cốt Anh Ảnh mà còn có nam nữ chính có suất diễn nặng nhất là Đồng Lôi và Vương Nhất Lỵ đều là Thị Đế Thị Hậu cà phê lớn của làng giải trí, bất cứ một bộ phim nào có tên một trong hai người bọn họ thì phim đó đã có thể đảm bảo về truyền hình số vệ tinh*.



Truyền hình số vệ tinh ở đây có nghĩa là được phủ sóng trên các kênh truyền hình quốc gia. Tỉ suất phủ sóng truyền hình ở Trung Quốc rất rộng rãi, một bộ phim bao trùm rộng rãi khắp, với một bộ phim truyền hình gặt hái được nhiều thành công như vậy, số lượng người xem cũng có thể treo đánh* một bộ phim chiếu mạng ăn khách khác. Hơn nữa truyền hình số vệ tinh còn có một ưu thế mà các bộ phim chiếu mạng không thể so sánh được  đó chính là được tham gia vào các các hạng mục bình chọn cho các giải thưởng truyền hình và điện ảnh, nói cách khác là có thể nhận thưởng.



(*Truyền hình số vệ tinh: Một số bộ phim truyền hình sẽ được phát sóng trên truyền hình số vệ tinh và thuộc bản quyền quốc gia. Một trong những chương trình phát sóng quốc gia là mua bản quyền phát sóng quốc gia, các đài truyền hình khác không thể phát trong khi phát bản quyền, nếu không, nó là phát sóng bất hợp pháp, đó là phát sóng bản quyền độc quyền. Ngoài ra còn có một tình huống trong chương trình phát sóng quốc gia, đó là, một số đài truyền hình có quyền phát sóng cùng nhau và có thể phát cùng lúc.)



(Treo đánh  吊打:Một ngôn ngữ mạng thể hiện sự tự tin với ưu thế vượt trội và diễn tả sự khác biệt rất hơn giữa hai bên, dễ dàng chiến thắng đối thủ mà không cần phải bỏ nhiều công sức.)



Lương Yên nhanh chóng phản hồi nguyện vọng của mình với nhà sản xuất, thuận lợi thông qua hai phân cảnh thử vai rồi đi đến ký kết hợp đồng cùng với đoàn làm phim.



Lúc Lương Yên nhìn thấy nhà sản xuất  mới càng thêm thấm thía câu nói tâm sinh tướng của cha ông,  gã đàn ông béo phì ghê tởm Chu Chí Ba vừa nhìn đã biết không phải là loại người tốt lành gì, mà nhà sản xuất “Nhân tâm” này khoảng chừng bốn mươi tuổi, dáng người gầy gầy cao cao, lúc nói chuyện trên khuôn mặt luôn nở nụ cười hiền hòa.




Số điện thoại Lương Yên quả nhiên có thể gọi được, Lục Lâm Thành nắm chặt điện thoại của Trác Dương, trầm mặt hỏi: “Lương Yên, tại sao cô không nhận điện thoại của tôi.’’ Hơn nữa không chỉ không nhận mà dường như còn kéo anh vào danh sách đen.



Lương Yên: “Điện thoại của anh? Khi nào?’’



Lục Lâm Thành: “Buổi chiều, bốn giờ.’’



Lương Yên nhớ đến dãy số xa lạ không có ghi chú bị cô treo cuộc gọi vào lúc chiều kia.



Đó là của Lục Lâm Thành gọi cho cô?



Không phải là saseang fan sao?



Lương Yên đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, ấp úng nói: “Xin… Xin lỗi nha, có chuyện gì không, lúc đó tôi còn tưởng là saseang fan nên đã cúp máy.’’



“Saseang fan?’’ Lục Lâm Thành cau mày, giọng điệu lộ vẻ không tin: “Chẳng lẽ di động của cô không  hiện người gọi đến sao?’’



“Có chứ.’’ Lương Yên hơi xấu hổ, “Chỉ là hôm đó sau khi nhận giấy chứng nhận ly hôn xong tôi đã…” Cô dừng lại một chút, “Đã xóa số điện thoại của anh rồi.’’



Xóa số điện thoại của anh…



Xóa…



Đã xóa…



Xóa…



Trong danh bạ không có số điện thoại của người này, lúc anh điện tới dĩ nhiên sẽ không hiển thị tên rồi.



Lục Lâm Thành nghe thấy điều này, không nói một lời nào.



“Anh gọi cho tôi làm gì?’’ Lương Yên bĩu môi, nhận được điện thoại của chồng trước, vừa nghe đã không thích rồi.



Làm phiền cô xem kịch bản.