Toàn Tức Võng Du chi Khổ Lực

Chương 20 : Sau lớp mặt nạ (trung)

Ngày đăng: 21:05 21/04/20


Quan hệ tay ba, một đao đoạn tuyệt.



Dưới sự hun đúc của Tinh Phi Ngân, trình độ đánh quái của Tội Lỗi Quá Xá tiến bộ rõ rệt, phần lớn thời gian có thể ngang với hệ chiến đấu. Đầu tiên, cậu ta dùng Thánh Quang Thuật lùa quái, sau đó giết chúng bằng Ngâm Xướng Thất Vọng, kỹ năng sử dụng vô cùng điêu luyện. Nhỡ bất cẩn kéo quái quá nhiều, Tội Lỗi Quá Xá thẳng chân co giò chạy đến núp sau lưng Tinh Phi Ngân tránh nạn, Tinh Phi Ngân không thể không ra tay.



Do Tội Lỗi Quá Xá bị bắt đi làm khiên thịt, một mình Quan Miên thong dong đi cuối, tâm trạng thoải mái vô cùng. Chim To Không Do Cha cùng Đăng Hỏa Hồi Mâu người trái người phải chắn trước mặt cậu, làm công tác thu dọn cuối cùng. Tuy bọn họ từ đầu đến cuối chưa từng thương lượng chiến lược nhưng lại phối hợp rất ăn ý. Đừng nói Quan Miên nãy giờ nhàn rỗi, cả Minh Nguyệt Vô Ảnh cũng gần như không hề ra tay.



“Người ta sắp hết mana kìa!” Tội Lỗi Quá Xá ở đầu đàn la toáng lên.



Tinh Phi Ngân dửng dưng hỏi: “Vẻ vang lắm hả?”



Giọng Tội Lỗi Quá Xá lập tức nhỏ xuống, “Người ta chỉ báo cáo tí xíu thôi mà.”



Chẳng mấy chốc, Quan Miên nhìn thấy cậu ta bị đày xuống đuôi đoàn.



Tội Lỗi Quá Xá làm bộ lau mồ hôi, “Con người hoàn hảo quá cũng không nên.”



Quan Miên hỏi: “Sao tôi thấy tốc độ tiến lên nhanh hơn ban nãy rất nhiều?”



Sau khi Tội Lỗi Quá Xá rút về, Tinh Phi Ngân cùng Minh Nguyệt Vô Ảnh đảm nhiệm trọng trách mở đường, Chim To Không Do Cha và Đăng Hòa Hồi Mâu yểm trợ hai bên. Tội Lỗi Quá Xá chắn trước Quan Miên, tiện thể bơm máu cho đồng đội.



Quan Miên nhìn cậu ta vừa uống MP vừa giúp những người khác tăng thêm trạng thái sắp hết hiệu lực, thắc mắc hỏi: “Chẳng phải cậu sắp hết mana ư?”



Tội Lỗi Quá Xá nói: “Ừ, sắp hết rồi, còn chừng hai, ba chục bình à.”



Quan Miên chú ý thấy Tinh Phi Ngân tranh thủ liếc về sau một cái.



Sáu bình nước mắt của nữ thần sinh mệnh nhanh chóng về tay.



Tinh Phi Ngân nói: “Qua đây. Đỡ quái.”



Sắc mặt Tội Lỗi Quá Xá lập tức suy sụp, hờn dỗi nhìn Tinh Phi Ngân: “Người ta mỏng manh yếu đuối lắm í.”



Tinh Phi Ngân nói: “Dorothy cũng không đô con.”



Tội Lỗi Quá Xá cả giận cãi: “Nhưng nó da thô thịt dày hơn người ta!”



Tinh Phi Ngân nói: “Da mặt cậu có thua kém ai đâu.”



Tội Lỗi Quá Xá đang định tiếp tục dùng dằng thì Minh Nguyệt Vô Ảnh đã lên tiếng: “Để em đánh.”



“Không cần, để anh.” Đăng Hỏa Hồi Mâu vẫn đứng ngoài xem kịch chợt chen lời.



“Cứ để em lên.” Tội Lỗi Quá Xá phất tay.




Tội Lội Quá Xá không để ý: “Đi nào, chúng ta vào trong xem thử.”



Cả hai bắt gặp không ít game thủ đang ra ra vào vào.



Tội Lỗi Quá Xá giải thích: “Kia là nơi lãnh nhiệm vụ. Vốn là những hội viên cấp nguyên lão trở lên phân phối nhiệm vụ, nhưng hội trưởng dùng tiền mướn các người chơi khác thay thế nguyên lão, nên bọn em không cần luân phiên trực. Bên đây là nơi nộp quỹ, cũng là thuê nốt.”



Đăng Hỏa Hồi Mâu đang đi trước Tinh Phi Ngân đột nhiên lên tiếng: “Em làm không tệ.”



Minh Nguyệt Vô Ảnh nói: “Anh ấy biết cái gì là tinh thần trách nhiệm.”



Đăng Hỏa Hồi Mâu vờ như không nghe.



Tinh Phi Ngân dẫn bọn họ vào phòng hội nghị.



Tội Lỗi Quá Xá đóng cửa, lấy hàng trong túi đồ ra phân chia.



Chim To Không Do Cha nói: “Không cần cho tôi. Dù sao cũng không hay chơi lắm. Nếu cần tôi sẽ đến công hội lấy dùng.”



Minh Nguyệt Vô Ảnh nói: “Bây giờ công hội không cho tự ý lấy đồ như trước đây.”



Nét mặt Chim To Không Do Cha thoáng đổi, anh ta cảm thán: “Quả nhiên một triều thiên tử, một triều thần.”



Minh Nguyệt Vô Ảnh nói: “Công hội ngày càng phát triển, nhất định phải đi vào nề nếp, không thể cứ thích thì làm.”



Chim To Không Do Cha khoanh tay ngồi im, làm bộ không nhìn thấy đồ đạc Tội Lỗi Quá Xá đưa qua.



Tội Lỗi Quá Xá thu về, lôi những món khác ra chia.



Lúc chia đến phần Đăng Hỏa Hồi Mâu, anh ta cười nói: “Phần anh giao cho Minh Nguyệt hết đi.”



Tội Lỗi Quá Xá quẳng đống đồ không ai cần lên bàn, cười khẩy: “Giờ sao đây?”



Những người khác đều quay sang nhìn cậu ta, ai cũng ý tứ sâu xa.



Mặt Tội Lỗi Quá Xá hơi đỏ lên, ngúng nguẩy chạy qua ngồi cạnh Quan Miên, “Em không thèm lo nữa.”



Phòng hội nghị đột nhiên trở nên yên tĩnh.



Mãi một lúc sau.



Quan Miên thờ ơ nhắc nhở: “Cậu không mang số còn lại ra thì người ta chia bằng niềm tin và hy vọng à?”