Toàn Tức Võng Du Chi Thiên Hạ Đệ Cửu
Chương 21 : Không thẹn với lương tâm
Ngày đăng: 19:41 19/04/20
Lúc có một đôi mắt đen kịt, vô thanh vô tức nhìn bạn, bạn sẽ nghĩ đến cái gì?
Là hai đôi mắt này ẩn dấu bí mật, hay là chủ nhân của nó có tâm sự không thể nói. Có thể, chỉ là một cái quay đầu lại nho nhỏ.
Nhưng mà nhìn vào cặp mắt sâu và đen kia của Diệp Vô Truy, Bất Đổng Hòa Thượng phát hiện vốn mình chôn dấu trong lòng một chút oán giận, dĩ nhiên vô thanh vô tức biến mất. Hắn quan sát sắc mặt mấy đồng bạn xung quanh, phát hiện ra cũng đều như vậy. Lại đừng nói Khuynh Thành, cô gái này ngay từ đầu trong lòng đã chẳng có oán hận gì.
Nhìn ánh mắt dần dần mềm hóa hòa hoãn của bọn Bất Đổng, trong lòng Diệp Vô Truy mềm nhũn, mở miệng nói.
“Xin lỗi, trước đó để che dấu tung tích, bất đắc dĩ tôi mới dùng tên giả.”
Tên Diệp Vô Truy này hiện nay ngoài Thiên Sơn ra toàn bộ các đại môn phải đều treo giải cao nhất, cậu cẩn thận như vậy cũng không phải không thể hiểu. Bất Đổng Hòa Thượng gật đầu, cũng lập tức nói ra nghi hoặc trong lòng.
“Nếu như vậy, vì sao cậu phải giả vờ làm NPC…” Nói đến phân nửa, Bất Đổng bỗng nhiên ngậm miệng. Hắn phát hiện, dường như một đường đi Diệp Vô Truy cũng không nói qua mình là NPC.
Cho rằng Thất Ngôn này là NPC cao cấp, cho tới nay đều do bọn hắn đơn phương tự coi là. Lẽ nào nói, tất cả kỳ thực đều là một hiểu lầm lớn?
Như hiểu rõ suy đoán của hắn, Diệp Vô Truy lộ ra thần sắc mê hoặc (mê muội và nghi hoặc): “NPC? Các cậu cho rằng tôi là NPC?”
Cậu nhất thời có chút dở khóc dở cười.
“Ha ha, đây là hiểu lầm, hiểu lầm.” Bất Đổng ngượng ngùng cười, mấy người khác bên cạnh cũng có vẻ hơi xấu hổ.
Bên cạnh truyền đến một trận cười khẽ, Diệp Vô Truy tự nhiên nghe được đó là thanh âm của ai, lúc này không đổi sắc mặt quay sang trừng một cái.
Quả nhiên nhìn thấy, Ly Hỏa đang che che lấp lấp cười trộm, vai run run lên.
Diệp Vô Truy lập tức bất mãn cau mày: “Có cái gì buồn cười sao?”
“Cho nên các người đi Thiên Sơn cướp bóc? Không hổ là ý nghĩ của ma giáo.” Diệp Vô Truy khẽ giễu cợt.
“Đây thì khác, đây chỉ là hệ thống nhiệm vụ.” Ly Hỏa thản nhiên nói. “Đây vón là trò chơi mà thôi.”
“Cho dù không phải trò chơi, cậu cũng sẽ làm như vậy.”
Diệp Vô Truy liếc mắt nhìn thấy bản chất của người trước mắt. Thà phụ người trong thiên hạ, cũng không để người thiên hạ phụ ta. Chỉ cần có thể cường đại thực lực của bản thân, chuyện không từ thủ đoạn nào hắn cũng có thể làm ra. Huống chi chỉ là đánh đòn phủ đầu, đoạt bảo vật của người.
Liếc mắt nhìn cậu, Ly Hỏa không cười, trong ánh mắt mơ hồ có chút trào phúng: “Thì tính sao? Cậu cho là chỉ cần cậu không phạm người, người khác sẽ không đến xúc phạm cậu sao? Lại nói mấy người chơi vừa rời đi kia, hành tung của cậu bị bọn họ biết được, lẽ nào cậu không sợ bọn họ trở lại bẩm báo sư môn?”
“Không nên nói cho tôi cậu ngây thơ như vậy, Diệp Vô Truy, như vậy tôi sẽ rất thất vọng.” Ly Hỏa nhẹ giọng nói.
“Cậu thất vọng hay không đâu có liên quan đến tôi.” Diệp Vô Truy khinh thường: “Tôi nguyện ý làm như vậy.”
Trong ánh mắt thâm thúy tựa hồ hiện lên một tia không giải thích được, vì sao người trước mặt này có thể sống thẳng thắn vô tư thế. Ly Hỏa không khỏi hỏi: “Cậu tin bọn họ, nếu như bọn họ phản bội cậu thì sao?”
“Đó cũng không liên quan đến tôi, phản bội là chuyện của bọn họ.” Diệp Vô Truy nói: “Tôi chỉ yêu cầu mình không thẹn với lương tâm.”
Chỉ yêu cầu mình không thẹn với lương tâm. Dường như Ly Hỏa bị câu nói kia làm cho ngây ngẩn cả người, rất lâu cũng không nói tiếp.
Diệp Vô Truy mặc kệ hắn đang suy nghĩ cái gì, chính mình mừng rỡ thanh thản.
Kỳ thực đáy lòng cậu còn có một câu chưa nói, cậu không quan tâm bọn Bất Đổng phản bội, bởi vì ở trong lòng cậu, phân lượng của mấy người họ chưa đủ nặng. Cho dù phản bội, cũng không cần quá để ý. Nhưng nếu là người quan trọng trong lòng phản bội, Diệp Vô Truy sẽ làm ra một lựa chọn khác.
Nếu người phạm ta, ta tất phạm người. Đây là điểm mấu chốt duy nhất của Diệp Vô Truy.