Toàn Tức Võng Du Chi Thiên Hạ Đệ Cửu
Chương 39 : Tương kế tựu kế
Ngày đăng: 19:41 19/04/20
“Cho nên nói, người cậu an bài với Lưu Lạc đều không thấy?”
Trở lại hậu viện trong cửa hàng gạo, sau khi Ly Hỏa nghe Diệp Vô Truy trình bày xong, phân tích như vậy.
“Nếu chỉ có một mình Lưu Lạc, tôi không dám nói. Nhưng hắn và chú Lý cùng nhau mất tích, như vậy hai người nhất định là gặp phục kích rồi. Có thể đồng thời đối phó với hai người, thủ hạ đối phương phái tới cũng không thể khinh thường.” Diệp Vô Truy cau mày, nhìn qua có vẻ lo lắng.
“Tìm đúng mới hạ thủ sao?” Ly Hỏa thấp giọng tự nói.
Hắn và Diệp Vô Truy có cùng quan điểm, lần này Lưu Lạc mất tích nhất định là có liên quan đến Danh Đao. Nhưng mà đầu mối về Danh Đao trong trò chơi quá ít, phần lớn người chơi chỉ nhìn đến bóng lưng hiu quạnh trên tấm tuyên truyền. Cho dù Diệp Vô Truy là đệ tử thân truyền, lý giải về chuyện cũ của Danh Đao cũng không khác với người ngoài.
Sẽ là Lục Phiến môn hạ thủ sao? Trong lòng Diệp Vô Truy suy đoán như vậy, không khỏi ngẩng đầu liếc nhìn Ly Hỏa.
Dường như nhìn ra trong mắt cậu biểu đạt hàn ý, thiếu giáo chủ nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Không phải bọn họ.”
“Lý do?” Tuy trong lòng Diệp Vô Truy cũng mơ hồ cảm thấy Lục Phiên môn rất không có khả năng xuất thủ, nhưng cậu còn cần một bằng chứng về cái suy nghĩ này.
“Có hai lý do. Thứ nhất, Lục Phiến môn mới vừa gặp mặt cậu, bọn họ không có khả năng gần đây có động tác lớn gì, bởi vì khó tránh khỏi khiến cho cậu hoài nghi, bất lợi với giải quyết hậu quả. Thứ hai, từ cuộc nói chuyện lần trước của cậu với vị Thương kia xem ra, Lục Phiến môn có lẽ nói nói dường như triều đình có cầu Danh Đao, tạm thời sẽ không cùng các cậu xé rách da mặt. Cho nên chuyện trói người này, có lẽ không phải bọn họ gây ra.”
Tuy rằng bộ khoái môn của Lục Phiến môn để phá án từ trước đến nay đều dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, ở trong chốn giang hồ không có danh tiếng tốt gì, nhưng Ly Hỏa vẫn như trước thực sự cầu thị, không hề bất công phân tích tình huống cho Diệp Vô Truy.
“Không phải Lục Phiến môn, chẳng lẽ là môn phái khác?” Diệp Vô Truy nghi hoặc. Võ lâm đệ tử các phái hàng năm đều phái người đi quấy rối Danh Đao, thế nhưng chẳng bao giờ đắc thủ qua, hẳn là không có khả năng lúc này thực lực lại đột nhiên tăng vọt.
Hơn nữa hiện tại nhờ có thế lực Cửu Trọng giáo quật khởi khắp nơi hấp dận lực chú ý của phần lớn trên giang hồ, môn phái khác phân chia nhân thủ đến quấy rầy Danh Đao ở đây ít đi rất nhiều. Ngay cả Diệp Vô Truy, cũng thật lâu không có gặp phải các người chơi bí mật tìm tung tích cậu.
Nghĩ tới đây, đao khách trẻ tuổi không khỏi ngẩng đầu liếc người đối diện. Vừa nhìn, liền chạm phải cặp mắt sâu không đáy kia.
“Cậu có thể không cần cố kỵ tôi.” Ly Hỏa nói.
Lúc Diệp Vô Truy dẫn Ly Hỏa đi vào rừng, liền cảm thấy không thích hợp, trước kia chung quy nghe thấy tiếng thú rống cùng chim kêu trong rừng sâu, hôm nay lại phá lệ trầm tĩnh.
An tĩnh có chút quỷ dị.
Hai người cũng không sử dụng khinh công, một trước một sau đi tới, càng vào sâu trong rừng, càng an tĩnh, thậm chí tiếng côn trùng kêu vang cũng không nghe thấy. Diệp Vô Truy cùng Ly Hỏa dường như không nhìn thấy tình trạng quỷ dị này, vẫn như trước tiến vào sâu trong rừng.
Cho đến lúc mặt trời lên cao trên ngọn cây, vắng vẻ quỷ dị vẫn như trước làm bạn hai người.
Diệp Vô Truy bất động thanh sắc nhìn bốn phía xung quanh, trong lòng cười nhạt.
Thật đúng là có thể nhịn, được, tôi đây liền xem các người có thể chịu được đến khi nào!
Nghĩ, cậu liền kéo người bên cạnh, đón ánh mắt nghi hoặc của Ly Hỏa, Diệp Vô Truy thản nhiên nói.
“Hôm nay tôi đột nhiên không muốn vào rừng, trở về đi, ngày mai lại mang cậu đến tim sư phụ tôi.”
Không đến một giây, Ly Hỏa liền hiểu ý tứ trong lời nói của cậu, ánh mắt lập tức mang theo giảo hoạt, nhịn cười nói: “Được, vừa lúc hôm nay tôi đi cũng mệt rồi, hôm nào trở lại vậy.”
Hai người nói xong, còn thật sự xoay người, quay lại đường về!
Lúc này, người mai phục ở chỗ tối, cũng không ngồi yên nữa. Hai người vừa bước ra một bước, liền thấy cây cỏ xung quanh lay động, âm thanh đất tất tất tác tác từ từ tiếp cận.
Nhìn bóng đen bao quanh càng ngày càng gần, khóe miệng Diệp Vô Truy câu ra một mạt cười trào phúng.
Rốt cuộc hiện thân sao, tôi còn sợ các người không ra!