Toàn Tức Võng Du Chi Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 8 : Nơi quyết chiến

Ngày đăng: 19:41 19/04/20


“Thực sự không cần tớ giúp?”



Nhẹ nhàng xoay người bay tới một mỏm đá nổi lên, Hảo Mộng Vô Hoa hỏi người dưới thân đang nỗ lực leo lên.



Lúc này, Diệp Vô Truy đang dùng tay cầm lấy một cành cây mọc trên vách đá.



Nghe vậy, ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, liền đem toàn bộ nội lực tập hợp đến lòng bàn chân. Dùng sức một chút, mượn lực phóng người lên, đáp xuống bên cạnh Hảo Mộng Vô Hoa. Cùng hắn đứng trên vách núi cao vạn thước.



“Sách sách, khinh công tuy rằng không được tốt lắm, nhưng nội công thực sự không tệ.” Nhìn mỏm đá cứng rắn trên vách đá bị hai chân Diệp Vô Truy dẫm lên lõm xuống thật sâu, Hảo Mộng Vô Hoa cảm khái.



Hai người chọn lên núi buổi tối, để tránh tai mắt của người khác, còn đặc biệt chọn con đường hiểm ác đáng sợ đến cực điểm —— vách núi của núi chính cao nhất của Thiên Sơn.



Đó là một vách núi gần như vuông góc chín mươi độ, cao chừng vạn thước, so với tiêu chuẩn của người bình thường, chỉ sợ leo đến phân nữa sẽ ngã xuống sườn dốc.



Thế nhưng Diệp Vô Truy cùng Hảo Mộng Vô Hoa thì khác, trong bọn họ một người sư môn bất minh khinh công trác việt. Một người Danh Đao truyền tự, mặc dù khinh công không tính là tuyệt hảo nhưng nội tức thâm hậu. Dọc theo đường đi Diệp Vô Truy luôn sử dụng nội lực, tại vách núi dựng đứng này từng bước một mở lối ra.



“Thời gian không còn nhiều, không rảnh lời vô ích.” Không thèm để ý tới Hảo Mộng Vô Hoa nói dông dài, Diệp Vô Truy nhìn đỉnh núi gần trong gang tấc, lại tiếp tục leo lên.



Vách núi này bình thường người tuần tra không thường đi qua, thừa dịp lực chú ý của Thiên Sơn đều bị đám người chơi đoạt đi, hai người một đường thuận lợi lên núi chính.



Đỉnh núi Thiên Sơn tuyết trắng, thảm thực vật cũng không nhiều. Để ẩn dấu thân, hai người sớm đã đem y phục lông trắng mặc vào. Từ xa nhìn lại, cũng cùng đá trắng tuyết trắng hòa hợp một thể.



Một đường tránh khỏi đường lớn, tiến vào đường mòn. Chẳng bao lâu, hai người thấy được sơn môn phái Thiên Sơn.



Xa xa nhìn đến, mười mấy tên bạch y đệ tử sẵn sàng chờ đón quân địch đứng trang nghiêm trước sơn môn, trong tay nắm trường kiếm, nhìn qua như là đề phòng cái gì.



“Quả nhiên, Cửu Trọng chọn đột kích đêm nay.” Đè xuống thanh âm, Hảo Mộng Vô Hoa nói.



Diệp Vô Truy gật đầu. “Xem ra, Thiên Sơn cũng sớm chuẩn bị.”




“Cậu biết vừa rồi vì sao tớ không ở lại tương trợ trước sơn môn?” Diệp Vô Truy hỏi hắn.



“Ách, là bởi vì tập kích sơn môn đều là những đệ tử lâu la của Cửu Trọng, những cao thủ đều nhân cơ hội tập kích nơi khác?”



Diệp Vô Truy gật đầu. “Chút thủ đoạn đó Thiên Sơn đương nhiên không rút lui, bọn họ đem nhân thủ phái đi lầu chính, mà Cửu Trọng giáo hẳn là cũng sẽ toàn lực tập kích bên kia.”



Hảo Mộng Vô Hoa nghe xong, nhấc chân đi.



Diệp Vô Truy lại kêu hắn dừng lại. “Chờ một chút, cậu đi đâu?”



“Phong Tuyết Lâu.” Hảo Mộng Vô Hoa quay đầu lại nghi vẫn. “Nếu đều ở nơi này giao chiến, lúc đó cậu muốn giúp chẳng phải đi.”



“Ai nói chúng ta muốn đi Phong Tuyết Lâu.” Diệp Vô Truy lườm hắn một cái, hỏi. “Cậu vừa tra địa đồ, có thể dò ra phái Thiên Sơn từ trước đến nay giấu kín bảo vật cùng bí tịch ở nơi nào không?”



“Giấu trong Bảo Khố Các, ở chỗ phong thượng.” Hảo Mộng Vô Hoa chỉ một tòa thiên phong cách đó không xa nói.



“Vậy chúng ta đi.”



Diệp Vô Truy nói xong, liền đi trước.



Lưu lại một mình Hảo Mộng Vô Hoa, đứng ngốc tại chỗ vài giây, lập tức phản ứng lại.



Phái Thiên Sơn sẽ không rút lui, tất nhiên Cửu Trọng giáo cũng không cho rằng Thiên Sơn như vậy mà dời đi đường nhìn. Mà bọn họ làm như vậy, là trong một vòng còn có một vòng. Như vậy tầng tầng lớp lớp nhân thủ phân tán đột kích, thậm chí không tiếc đem nhân mã chủ yếu phái đi tập kích lầu chính Thiên Sơn, mà hết thảy chỉ là vì phân tán nhân lực đóng giữ Tàng Bảo Các.



Dù sao ngay từ đầu mục tiêu của Cửu Trọng giáo, cũng không phải để Thiên Sơn bị diệt, mà là vì bí bảo trong bảo khố của Thiên Sơn mà đến.



Nơi quyết chiến chân chính, hẳn là Tàng Bảo Các ở phái Thiên Sơn.