Tội Ái An Cách Nhĩ – Ám Dạ Thiên
Chương 1 :
Ngày đăng: 21:38 21/04/20
“Đánh chết nó! Mau đuổi theo!”
“Chó hoang, đừng chạy!”
Một đám côn đồ đầu tóc quái dị, tên cầm thiết côn, tên cầm xích chạy thật nhanh, còn không ngừng hô to, quơ quơ vũ khí trên tay, giống như muốn phát tiết cái tinh lực dồi dào của tuổi trẻ.
Phía trước có một nam tử ăn mặc nhếch nhác hình như cũng đang chạy trốn, trong tay cầm một thiết côn, xoay người lại đem thiết côn đánh đám người kia đến chảy máu đầu. Hả giận cười lạnh một tiếng, nam tử được gọi là chó hoang chạy vào một con hẻm nhỏ phía trước, động tác của hắn rất kỳ quái, nhưng mà hắn rất rành đường, không bao lâu đã đem đám người kia bỏ lại phía sau. Hắn dựa vào vách tường thở hổn hển, trong chốc lát lấy lại hơi thở, chó hoang giơ cánh tay lên quẹt đi vết máu trên miệng, phun ra một câu, “Mẹ nó, ám toán tao.”
Đưa tay móc móc túi, lấy ra bao thuốc lá còn được một điếu cuối cùng, tiếp tục bới móc, trên người chỉ còn ba mươi mấy đồng, cũng may bụng không có đói. Hai tay đút vào túi bước về phía trước, chỗ làm việc nhất định không thể về, đi đâu bây giờ? Đám nhóc kia không chừng còn đang trong thành đuổi giết hắn, phải tìm một chỗ lánh nạn mới được.
Đi đến giao lộ, liền thấy một chiếc xe buýt đang dừng lại đón khách, là đến thành phố S kế bên, nhìn nhìn đồng hồ, bốn giờ rưỡi… Lên xe ngủ một tiếng, vậy khoảng sáu giờ là tới thành phố S đi, ít nhất ở trên xe cũng không ai có thể đánh lén hắn. Chủ ý đã định, chó hoang đem áo khoác cởi ra che đi cánh tay bị thương của mình, hắn cuối cùng cũng lên được xe trước khi cửa xe đóng lại, lấy ra mấy đồng bỏ vào thùng vé, đi đến hàng cuối cùng, hai tay đút vào túi ngồi xuống, dựa vào kính xe rất nhanh liền thiếp đi.
Xe một đường lúc dừng lúc chạy, có người lên cũng có người xuống, nhưng chó hoang hoàn toàn không thèm để ý, hắn đã tiến vào mộng đẹp rồi, xác thực mà nói, hắn không phải đang nằm mộng, mà là đang nhớ lại.
Tên của chó hoang là Mạc Phi, chó hoang chỉ là một biệt hiệu mà thôi, bởi vì hắn rất giống chó hoang, đều không có nhà để về, đều sẽ cắn người.
Mạc Phi cũng không phải không có nhà để về, hắn có người nhà, ba mẹ đều là người rất tốt, thiện lương nhã nhặn, cả đời cũng không thương tổn bất kì sinh mệnh nào, cho nên bọn họ không thể lý giải tại sao lại sinh ra một đứa con như Mạc Phi. Năm Mạc Phi mười tuổi, có thể đem đàn anh lớp trên đánh đến sứt đầu mẻ trán, nằm trong bệnh viện nửa năm có lúc suýt chết. Thầy cô còn có ba mẹ hỏi hắn tại sao lại đánh người, hắn chỉ nói, “Nhìn không vừa mắt.”
Từ đó trở đi, mọi người đều xem hắn là quái vật, mà tính tình của hắn cũng càng ngày càng hỏng. Nhưng thành thật mà nói, hắn cũng không phải muốn đi đánh người, lúc người khác trêu chọc hắn, hắn cũng chưa bao giờ nổi giận, tối đa là ngủ một chút sau đó đi làm việc, kiếm tiền mua mấy thứ mình thích, chỉ vậy thôi. Nhưng mà khi biệt hiệu chó hoang của hắn truyền ra, rất nhiều người đếu cố ý tới chọc hắn, hắn dù sao cũng thích đánh người, người vừa tới cửa liền đánh, chính là gần đây có mấy tiểu tử lập thành bang phái cấu kết với nhau, kéo một đám huynh đệ tới phục kích, làm cho hắn ngay cả một bát cơm cũng không có mà ăn.
Xe phanh lại một cái rồi lúc lắc dừng lại, chợt nghe tài xế dùng thanh âm thô ráp hô to, “Tới rồi!”
Mạc Phi mở to mắt nhìn ra cửa sổ, lúc này trời đã sắp chuyển tối, hắn vẫn là lần đầu tiên tới thành phố S, chỉ thấy một mảng nhà lầu cao tầng xa xa, đèn đóm rực rỡ, khắp nơi sáng rực làm cho người ta chóng mặt. Hai tay đút vào túi quần, xuống xe, bước đi trên đường cái. Mạc Phi xoay một vòng, nghĩ muốn tìm một chỗ để tối nay ngủ qua đêm, sáng mai tìm một công việc, may mắn là giấy tờ tùy thân đều mang theo bên mình, hắn cũng không có vật gì đáng giá, liền lảo đảo bước về phía trước, vừa đi vừa thưởng thức cảnh đêm ở thành phố S.
“An Cách Nhĩ?” Mạc Phi khẽ nhíu mày, “Tại sao lại lấy cái tên đặt theo nước ngoài?”
An Cách Nhĩ cười cười, nói, “Tôi họ An, mẹ tôi thích tranh của An Cách Nhĩ cho nên liền đặt cho tôi tên là An Cách Nhĩ.” Đang nói chuyện, chuông điện thoại đột nhiên reo lên, An Cách Nhĩ bước qua tiếp điện thoại. Mạc Phi ngồi bên cạnh bàn nhìn, lúc đó hắn cảm thấy người này sao lại nhã nhặn như vậy a, mặt khác lại thấy mình không nên tiếp tục ngồi ở đây, vẫn là nên đi thôi, nhưng mà hắn muốn xem tranh thêm một lát, những bức tranh này không hiểu sao lại làm cho hắn thấy thoải mái, cảm giác này trước đây chưa từng có.
“Được, tôi biết rồi.” An Cách Nhĩ đặt điện thoại xuống, nhẹ nhàng vuốt cằm, tựa hồ có chút khó xử.
Mạc Phi đứng lên, cảm thấy mình nên đi thôi, lại nghe An Cách Nhĩ quay đầu sang hỏi hắn, “Anh có biết lái xe không?”
Mạc Phi sửng sốt một chút, gật gật đầu, nói, “Biết…”
An Cách Nhĩ lấy chìa khóa trên bàn đưa cho hắn, nói, “Chở tôi tới một nơi.”
Mạc Phi tiếp nhận chìa khóa ngây ngốc nhìn An Cách Nhĩ, chỉ thấy hắn cầm một cái áo gió màu đen mặc vào, nói, “Mau lên.”
Mạc Phi cầm chìa khóa bước ra cửa, An Cách Nhĩ khóa cửa lại, lật mặt sau của tấm bảng trên cửa, biến thành “Tạm dừng kinh doanh”. Hai người đến bên chiếc xe kiểu màu đen, An Cách Nhĩ ngồi lên thắt dây an toàn, nói, “Khách sạn Thịnh Hạ đường số mười bốn.”
Mạc Phi khởi động xe, chạy ra khỏi con hẻm nhỏ, dừng lại trước đường lớn.
“Sao vậy?” An Cách Nhĩ hỏi hắn.
Mạc Phi xoay mặt sang, còn thành thật nói, “Cái kia, tôi tên là Mạc Phi, còn có một việc chính là, tôi không biết đường…”