Tội Ái An Cách Nhĩ – Ám Dạ Thiên
Chương 3 : Huyết tinh và duy mỹ
Ngày đăng: 21:38 21/04/20
“Đây là tư liệu liên quan.” Oss đem văn kiện đưa cho An Cách Nhĩ, nói, “Cậu xem trước mấy tấm hình đi.”
An Cách Nhĩ cũng không tự động thủ mà tiếp tục húp cháo, liếc mắt nhìn Mạc Phi.
Mạc Phi bước tới, nhét miếng sandwich còn lại vào miệng, với tay đem túi văn kiện mở ra, lấy ra tư liệu bên trong, đầu tiên là mấy tấm ảnh, Mạc Phi nhíu mày… An Cách Nhĩ nghiêm mặt nhìn chăm chú biểu tình của Mạc Phi.
Biểu tình Mạc Phi lúc này thực kỳ lạ, có chút chán ghét nhưng cũng tò mò.
Mạc Phi chấn lăng chỉ giằng co trong một thời gian rất ngắn, sau đó liền hồi phục tinh thần, đưa ảnh chụp tới trước mặt An Cách Nhĩ. An Cách Nhĩ cúi đầu, vừa thấy liền hiểu được những biểu tình vừa nãy xuất hiện trên mặt Mạc Phi.
Tấm hình thật sự rất vi diệu… Có thể nói là huyết tinh cũng có thể nói là rất đẹp.
Có tổng cộng ba tấm hình. Tấm thứ nhất, là một đôi chân, rất mỹ lệ, da trắng như tuyết, thon gầy, giống như đôi chân của một vũ công, mang một đôi giày múa đỏ rực. Bất quá, chỉ có một đôi chân, đến cẳng chân là hết, bị cắt ra khỏi cơ thể, vết máu loang lổ tiên diễm, tung tóe bốn phía, hiển nhiên là một đôi chân vừa mới bị cắt không lâu. Bối cảnh xung quanh không rõ lắm, hình như có cửa sổ, bên cạnh có bồn hoa hoặc cái gì đó… Đã được xử lý xóa mờ đi, chỉ có đôi chân kia là rõ nhất.
Tấm thứ hai là một đôi giày múa, phi thường xinh đẹp quý giá, giống như làm bằng vàng, đôi giày được chạm trổ hoa văn, không rõ là phong cách Trung Hoa hay Châu Âu, phức tạp như kiểu Châu Âu nhưng không hợp quy tắc, nhưng nếu là Trung Hoa thì thiếu một phần thoải mái, cổ quái mà độc đáo. Bên cạnh đôi vũ hài màu vàng, có một con mèo màu đen đang ngồi, dáng thon thả mà đẹp đẽ, toàn thân đen thui không có một tia tạc mao, hai mắt rất tròn, cũng là sắc kim hoàng, mặt không chút thay đổi nhìn đôi vũ hài, tựa hồ xuất thần… Đây vốn là một tấm hình cực kì xinh đẹp, nhưng ở phía dưới đôi giày và con mèo, là một mái tóc dài hắc nhung bình thường, trên tóc cũng có máu tươi tiêu diễm.
Tấm thứ ba đập vào mặt là một màu đỏ thẫm… Nhìn kỹ, là một vết máu đọng trên khối thủy tinh, trên đó còn có dấu chân hình hoa mai hỗn loạn, là dấu chân mèo, vết máu đã khô, xuyên thấu qua dấu chân hình hoa mai, chỉ thấy mặt sau của khối thủy tinh là một nữ tử một thân y phục đen đang múa.
An Cách Nhĩ húp xong tô cháo, buông ảnh chụp, hỏi Oss, “Rất có tính nghệ thuật, cái này thì liên quan gì tới vụ án?”
Oss nghĩ nghĩ, nói, “Ân, gần đây có một vũ kịch, tên là
An Cách Nhĩ gật gật đầu, “Đã xem giới thiệu, nội dung là một vũ công hơn sáu mươi tuổi thất bại trên con đường sự nghiệp ngẫu nhiên chiếm được một đôi vũ hài ma lực, bà mang vào liền quay lại thời điểm chỉ có hai mươi tuổi, có được những điệu nhảy hoàn mỹ… Sau đó lại yêu một nam vũ công cùng tuổi, tiếp sau đó thì chết đi, đúng không?”
Hạ Tề ở một bên nghe xong bật cười, nói, “Bây giờ còn có người xem mấy cái nào sao?”
“Xem vũ kịch, đại đa số người đều không coi trọng nội dung mà là xem vũ công biểu diễn.” An Cách Nhĩ hỏi Oss, “Cái này có quan hệ gì tới vụ án?”
Mạc Phi ngồi xổm xuống, kiểm tra bản phác họa trên mặc đất, đây là bức tranh An Cách Nhĩ vẽ lúc hắn dọn dẹp nhà cửa… cơ hồ mỗi một động tác đều vẽ ra. Mạc Phi nhìn hồi lâu, đột nhiên cảm thấy thật thần kỳ… An Cách Nhĩ làm sao có thể trong nháy mắt nắm bắt được những động tác đặc thù, sau đó chỉ cần vài nét bút đơn giản đem hết thảy chuẩn xác vẽ lên giấy?
Nghĩ nghĩ, tầm mắt lại chuyển dời lên bức tranh đang được che vải. Mạc Phi bước qua, đưa tay nhẹ nhàng kéo tấm vải xuống — người ở trên bức tranh… là hắn.
Rất kỳ quái, ban đầu hắn cũng đoán được, An Cách Nhĩ thường dùng hắn làm người mẫu để phác họa, bức tranh này chắc cũng là vẽ ra trong những lúc đó, nhưng Mạc Phi lại đoán sai. Bức tranh này, là lúc hắn bưng bát cơm chuẩn bị ăn, tóc ướt, trên tóc còn dính bọt nước, sắc mặt hơi tái, ánh mắt như hòa.
Mạc Phi cau mày nhìn thật lâu, hắn chưa từng tưởng tượng qua, có một ngày, ánh mắt của hắn lại có thể nhu hòa tới vậy…
Nguyên một buổi sáng, An Cách Nhĩ đều an ổn ngủ.
Mạc Phi đại khái dọn dẹp nhà cửa một chút, xuống lầu, trong lúc đó thì có người tới mua tranh, người tới hình như là khách quen, chọn một bức tranh phong cảnh cổ điển của An Cách Nhĩ, ra giá làm cho Mạc Phi líu cả lưỡi, thu tiền xong hắn chạy ra ngân hàng gửi vào tài khoản cho An Cách Nhĩ, cũng thuận tiện mở cho mình một tài khoản, An Cách Nhĩ ngại phiền toái, bảo mình nhớ rõ mỗi tháng kêu hắn phát tiền lương. Mạc Phi dở khóc dở cười, người này làm sao vậy, đây gọi là dễ tin hay gọi là khôn khéo?
Mạc Phi từ ngân hàng trở về, xa xa nghe thấy trong phòng tranh truyền đến tiếng nhạc… Hình như là violin.
Không phải đâu? Mạc Phi có thấy bên cạnh giường An Cách Nhĩ có một cây violin, nhưng mà hắn còn chưa khỏe, sao lại đứng lên đàn? Mạc Phi lên lầu, mở cửa phòng ra, An Cách Nhĩ cũng không có đàn, tiếng đàn phát ra máy hát kiểu cũ.
“Tỉnh rồi?” Mạc Phi hỏi An Cách Nhĩ, lúc này, An Cách Nhĩ đã thay một bộ áo lông màu đen, ngồi trên ghế salon, nhìn chằm chằm ảnh chụp trong tay tới xuất thần.
Mạc Phi biết hắn đang tự hỏi, cũng không muốn quấy rầy, liền hỏi, “Đói không?”
An Cách Nhĩ ngẩng đầu nhìn Mạc Phi, đột nhiên hỏi, “Anh có biết khiêu vũ không?”
Mạc Phi sửng sốt, gãi gãi đầu sau đó lắc lắc, “Tôi không biết biểu diễn.”
“Kỳ thật cũng không khó lắm.” An Cách Nhĩ tựa hồ vừa tỉnh ngủ, còn có chút biếng nhác, vẫy vẫy Mạc Phi, “Tôi dạy cho anh.”