Tội Ái An Cách Nhĩ – Lê Minh Thiên

Chương 4 :

Ngày đăng: 21:38 21/04/20


“Tùng tùng tùng…”



Nhịp trống dày đặc tựa hồ khiến cho mặt đất rung lên, loại rung chuyển này đã truyền tới bàn tay và chiếc bút vẽ trong tay hắn.



An Cách Nhĩ nhìn đường vẽ màu vàng trở thành hình con giun, nhịn không được nhấc một bên lông mày lên cao, thêm một đường nữa — Hai con giun đang giao phối…



“Cạch” một tiếng, Mạc Phi nghe thấy tiếng bước chân truyền ra từ phòng vẽ tranh, hắn nhanh chóng dùng hai tay bịt lỗ tai Ace lại, nó đang nằm dựa vào Mạc Phi ngủ.



Quả nhiên, “rầm” một tiếng, cánh cửa bị An Cách Nhĩ đá bay, vừa bước ra lập tức rống lên, “Nửa đêm còn gõ trống, tính báo thù xã hội hả?!”



Mạc Phi bất đắc dĩ ngẩng mặt lên nhìn hắn, “Hoạt động phổ biến thôi mà, cũng chỉ có một ngày thôi.”



An Cách Nhĩ nhấc mi tỏ rõ mình đang khó chịu, “Phiền chết được!”



Mạc Phi vẫy vẫy hắn, “Xuống đây, đừng vẽ nữa, hôm nay ở đâu cũng gõ trống hết.”



An Cách Nhĩ thở dài, chậm chạp bước từ trên lầu xuống, dựa vào ghế sô pha, ôm Ace cọ cọ, “Phiền muốn chết, linh cảm gì cũng bay hết rồi!”



Mạc Phi mở TV, kênh nào cũng chiếu tin tức về hoạt động vạn cổ.



Cái gọi là hoạt động vạn cổ, chỉ là do mấy trường học trong thành phố S cùng nhau tham gia, mỗi trường chọn ra một vạn học sinh, chuẩn bị một vạn cái trống, đặc biệt chuẩn bị cho hôm nay, cũng chính là mồng năm tháng tư, tập trung ở quảng trưởng cùng nhau gõ trống. Một mặt là kỷ niệm bốn ngàn năm trăm năm lịch sử từ khi cái trống ra đời, mặt khác, cũng vì cầu phúc cho mưa thuận gió hòa, thuận tiện xin luôn kỉ lục Guinness thế giới.



Thật ra hoạt động này tới khoảng tám rưỡi sẽ kết thúc, nhưng bây giờ đã mười giờ, tiếng trống vẫn còn tản mát vì tinh lực của tuổi trẻ quá mức dồi dào, không có chỗ phát tiết, bọn họ đã tạo thành một nhóm kéo nhau đi gõ trống khắp làng khắp xóm. Có mấy người ồn ào, cộng thêm mấy đứa con nít đều kéo nhau đi gõ, vậy nên nhất thời, cả thành phố S đều chìm trong tiếng trống.



An Cách Nhĩ cảm thấy trong đầu mình đang có người gõ gõ, làm cho đầu óc hắn không yên.



“Hay là đi ngủ sớm một chút đi.” Mạc Phi rót cho hắn một ly chocolate nóng.



“Khỏi, ồn như vầy ngủ được mới hay đó!” An Cách Nhĩ căm giận nói, “Hơn nữa, bây giờ đi ngủ chẳng phải nói cho tụi nó biết là tôi sợ tụi nó à?!”



Mạc Phi dở khóc dở cười, An Cách Nhĩ so với trống rất hăng hái.



“Vậy ra ngoài đi?” Mạc Phi đề nghị, “Lái xe tới chỗ xa một chút, chờ tới khoảng 12h chắc là không còn ai gõ trống nữa rồi chúng ta về?”



An Cách Nhĩ thật ra cảm thấy ý tưởng này không tồi, “Chúng ta đi đâu? Ăn khuya hả? Lúc nãy ăn cơm tối vẫn còn chưa đủ no!”



Mạc Phi suy nghĩ, “Lúc trước anh đi với bọn Oss tới một quán ăn miền quê ở ngoại thành, cũng ngon lắm.”



“Thật sao?” An Cách Nhĩ cảm thấy hứng thú.



Mạc Phi lấy áo khoác mặc vào cho hắn, gọi Ace thức dậy cùng nhau ra ngoài.







Trên đường đi, ven đường có rất nhiều học sinh cầm trống, gõ tùng tùng, cười cười nói nói.




“Ách…” Mạc Phi sờ soạng trên người, còn một miếng chocolate, hắn xé giấy bên ngoài ra, nhét miếng chocolate vào miệng An Cách Nhĩ.



Ông chú nhìn thấy, cười cười vươn tay, bắt tay cùng An Cách Nhĩ, “Ngưỡng mộ đã lâu.”



“Giống nhau giống nhau.” An Cách Nhĩ bắt tay, “Khó trách Oss lâu rồi không có tới, thì ra đã tìm được minh chủ.”



“Ha ha ha!” Ông chú cười đến thoải mái.



“Chú là đội trưởng Thân Nghị?” Mạc Phi cũng vươn tay ra muốn bắt, “Trùng hợp vậy sao?”



Thân Nghị cười gật gật đầu, “Đã lâu không gặp, Mạc Phi, cậu thay đổi nhiều quá, xém chút nữa nhận không ra.”



“Chú cũng vậy.” Mạc Phi muốn hỏi sao tóc Thân Nghị lại bạc trắng, nhưng thời gian thúc giục mà, có thể giữ được phong độ như thế này đã rất tuyệt rồi.



“Ân, Oss hình dung hai người rất chuẩn xác a!” Thân Nghị cười nói.



“Hắn hình dung thế nào?” An Cách Nhĩ tò mò.



“Nga. Thần côn cùng thanh niên gương mẫu.”



An Cách Nhĩ nheo mắt lại, Mạc Phi cảm thấy mắt trái mình hơi giật, Oss thảm rồi, thủ trưởng của hắn đã báo cáo, An Cách Nhĩ khẳng định sẽ không bỏ qua.



Không lâu sau, Oss cũng tới hiện trường.



Nguyên lai đúng là trùng hợp kì lạ, Thân Nghị cũng bị tiếng trống làm cho khó chịu, lại hơi đói, sau đó muốn tới quán ăn mà bọn Oss giới thiệu, ở đây yên lặng khẳng định sẽ không nghe thấy tiếng trống, vì thế đã lái xe tới đây. Hướng ông ấy đi có chút đối lập với An Cách Nhĩ và Mạc Phi, cho nên phải vào bằng cửa sau. Vừa bước vào ông liền nghe thấy tiếng thét thất thanh, cho nên chạy vào xem thử, mới vừa nhìn thấy thi thể ông liền nghe được tiếng đập cửa, cho nên ông đoán — hung thủ còn chưa đi!



An Cách Nhĩ cùng Mạc Phi sau khi đi ăn khuya, Oss liền đưa bọn họ tới cảnh cục lấy khẩu cung, An Cách Nhĩ cũng không quên đâm chọt Oss vài câu, làm Oss phải bĩu môi vì bị khi dễ.



Thân Nghị rất quan tâm mọi người còn mua hoành thánh về đãi.



An Cách Nhĩ vừa ăn, vừa hỏi Thân Nghị đang hút thuốc, “Chú có việc muốn tôi giúp?”



“Khụ khụ.” Oss bị sặc, ho vài tiếng, nhìn Thân Nghị ngồi một bên.



“Đúng vậy, có một vụ án đặc biệt cần nhờ tới cậu.” Thân Nghị cười hỏi, “Cậu cảm thấy, nguyên nhân phát sinh vụ án hôm nay là gì?”



“Yêu quá hóa điên.” Oss vừa thổi hoành thánh cho Ace vừa nói, “Tôi biết ông chủ đó lâu rồi, hắn vất vả lắm mới cưới được vợ, cho nên cưng tới trời, nhưng lại bị cắm sừng, tự nhiên sẽ không cam lòng.”



Mạc Phi cũng gật đầu, “Đúng là yêu quá sinh hận.”



“Ai, yêu quá sinh hận a…” Thân Nghị cảm khái một câu, xuất ra một phần văn kiện đưa cho An Cách Nhĩ, “Cậu xem cái này thử, nói cho tôi biết cậu có cảm tưởng gì?”



An Cách Nhĩ tiếp nhận văn kiện, Mạc Phi cũng nghiêng người xem, chỉ thấy đó là một túi hồ sơ làm bằng giấy dai, trên đó có viết bốn chữ màu đen — Nhân danh tình yêu.