Tội Ái An Cách Nhĩ – Lê Minh Thiên

Chương 1 : Nhân chứng mục kích đào tẩu

Ngày đăng: 21:38 21/04/20


“Sinh vật ba đầu không phải là không có.” An Cách Nhĩ ngẩng mặt lên suy nghĩ, “Nhưng mà hai đầu liền thể rất khó tồn tại và hoạt động, ba đầu càng không cần nói. Giống chó lớn như vậy càng không có khả năng, nhiều nhất cũng chỉ có ếch, rắn linh tinh gì đó. Nhưng mà giữa ba cái đầu chỉ có thể sử dụng một cái.”



Lúc đang nói chuyện, Eliza chui ra từ trong túi Cửu Dật. Lúc nãy nó đang ngủ nên không biết An Cách Nhĩ đã về.



An Cách Nhĩ vươn tay đón lấy nó, cười cười, “Eliza, còn nhớ tao chứ?”



Eliza vẫn là con sóc bay thẹn thùng quyến rũ, nó cọ cọ tay An Cách Nhĩ, An Cách Nhĩ nhẹ nhàng vuốt đuôi lông xù của Eliza, lông mi dài vụt sáng.



“Sao Oss lại gặp chó ba đầu?” Mạc Phi nhịn không được lên tiếng hỏi.



Cửu Dật kể lại chuyện tối qua cho hắn nghe.



“Ý anh là, vị bác sĩ kia là người phụ trách lo cho cậu bé có gia đình bị chó cắn chết?” An Cách Nhĩ nghe xong, lên tiếng hỏi, vấn đề có chút ngoài ý muốn của Cửu Dật. Hắn không hỏi về chó địa ngục, cũng không hỏi về Thẩm Húc đã mất tích, mà là hỏi quan hệ giữa bác sĩ và Thẩm Húc.



“Đúng vậy.” Cửu Dật gật đầu, “Tôi nghe Oss nói thế, cho nên mới nói là kỳ lạ.”



An Cách Nhĩ cũng không hỏi tiếp, đặt Eliza lên đầu Ace, nhẹ nhàng vuốt lưng cho cả hai, động tác nhẹ nhàng thong thả.



Cửu Dật còn muốn nói thêm nhưng Mạc Phi lại khoát tay với hắn — An Cách Nhĩ nghe đủ rồi, bây giờ hắn đang tự hỏi.



“Muốn tới xem hiện trường không?” Qua một lúc lâu, Cửu Dật lên tiếng hỏi.



An Cách Nhĩ cau mũi, nhìn ra ngoài cửa sổ, “Cái này không cần thiết…”



Cửu Dật bất đắc dĩ, mặc dù xa nhau một năm nhưng tính cách của An Cách Nhĩ chẳng thay đổi gì. Cũng khó trách, Mạc Phi  dung túng hắn bất kể ngày đêm, phỏng chừng càng lúc càng không xong.



Xe dừng lại trước cửa nhà, ngoài dự đoán của mọi người, Oss đang ngồi trên bậc thang chờ đợi. Cửu Dật đột nhiên hiểu ra câu nói “Cái này không cần thiết” của An Cách Nhĩ.



“An Cách Nhĩ!” Oss vừa thấy chiếc xe dừng lại liền đứng lên.



Mạc Phi và Cửu Dật ngẩn người, còn tưởng tâm trạng của hắn suy sụp lắm, ai ngờ vẫn còn rất có tinh thần.



An Cách Nhĩ xuống xe, nhìn nhìn hắn, “Oss, anh có muốn đi xem mắt không?”



Oss há hốc, mọi người cùng há hốc, Mạc Phi nhẹ nhàng ho khan, thấp giọng nói, “An Cách Nhĩ !”



Cửu Dật hiểu được, bạn của Oss vừa mới chết, An Cách Nhĩ cũng sẽ không đến mức đi trêu chọc hắn đi?



Oss xấu hổ lắc đầu, “Không a.”



“Nga.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Vậy anh có người mình thích rồi chớ gì.”



Oss mặt đỏ bừng, “Không có!”




Mạc Phi thở dài, “Để anh đổi chén khác.”



“Khỏi.” An Cách Nhĩ vươn tay lấy cái chén của Mạc Phi đã vơi đi một nửa, “Tôi ăn chén này.”



“Nhưng mà lúc nãy trong này có củ cải.” Mạc Phi nhanh tay ngăn lại, “Anh vừa mới bỏ vào miệng ăn.”



An Cách Nhĩ khó hiểu nhìn hắn, “Vậy thì sao?”



Mạc Phi há hốc, Cửu Dật cũng hỏi, “An Cách Nhĩ, không phải cậu không thích củ cải sao?”



An Cách Nhĩ bưng chén cơm lên, “Ai nói? Tôi có nói là không thích đâu.”



“Em lúc nãy rõ ràng…” Mạc Phi nói được một nửa thì hiểu ra, An Cách Nhĩ lại giở trò đùa dai.



An Cách Nhĩ vừa lòng cúi đầu ăn cơm.



Oss che miệng nói khẽ với Cửu Dật, “Quái vật vô địch siêu cấp thứ hai trong lịch sử.”



Cửu Dật gật đầu — Hình dung rất chuẩn xác!



Mạc Phi mở TV xem tin tức, phát hiện đang chiếu về vụ gia đình bác sĩ Trần bị hại, hình ảnh vô cùng thê thảm. Tất cả bình luận viên đều nghiêm khắc chỉ trích, cảnh sát trưởng thề trước công chúng sẽ đem hung thủ ra chịu tội.



“Oss!”



An Cách Nhĩ đột nhiên lên tiếng hỏi, “Gọi điện thoại tới cảnh cục hỏi một chút.”



“Hỏi cái gì?” Oss buồn bực.



“Thẩm Húc có thể tới đó tìm anh, từ tối qua tới giờ chắc là anh không mở di động, đồng nghiệp chắc cũng không liên lạc được.” An Cách Nhĩ vừa nói vừa cau mũi nhìn miếng đậu hủ Mạc Phi gắp cho hắn, Mạc Phi chọt đũa sang gắp cọng hành trên miếng đậu hủ ra cho hắn, An Cách Nhĩ tiếp tục ăn.



Cửu Dật cảm thấy bản thân như sắp ngất…



“Đúng là không có mở!” Oss lấy di động ra, hiện tại mới nhớ tới từ tối qua tới giờ ngơ ngơ ngác ngác, sáng nay cũng chưa bật điện thoại.



Dùng điện thoại của phòng tranh gọi về cảnh cục, bắt máy là Tôn Kỳ, “Đội trưởng, anh đi đâu vậy! Di động không mở, điện thoại bàn thì không ai tiếp, tôi còn tưởng anh nghĩ quẩn đi làm chuyện gì rồi!”



“Không có…” Oss có chút ngượng ngùng, vừa định hỏi chợt nghe Tôn Kỳ vội vã nói, “Đội trưởng mau về, lúc nãy có một cậu bé mặc đồng phục của bệnh viện tới cảnh cục, nói là muốn tìm anh, đang ở trong văn phòng chờ anh đó.”



“Thật sao? Nó chịu nói chuyện á?” Oss kinh hãi, ngẩng đầu nhìn An Cách Nhĩ.



An Cách Nhĩ buông chén cơm, cầm lấy điện thoại, “Bảo cậu bé đó tới nghe điện thoại.”