Tội Ái An Cách Nhĩ – Lê Minh Thiên
Chương 2 : Suy luận của Mạc Phi
Ngày đăng: 21:38 21/04/20
Nấm đầu quỷ là một loại nấm độc rất hiếm, sinh trưởng trong rừng Nam Mĩ, loại này rất đẹp, gieo trồng cũng dễ, có thể sống một thời gian dài, làm cây cảnh rất tốt. Loại nấm này có độc tính liên quan đến dây thần kinh, một khi lầm tưởng thành thức ăn, sẽ làm cho người ta trong nháy mắt sinh ra ảo giác, dẫn đến tử vong. Mà trong ảo giác đó, chính là hình ảnh những cây nấm đầu quỷ lúc ẩn lúc hiện.
“An Cách Nhĩ, sao em lại biết loại nấm này?” Mạc Phi cẩn thận nghiên cứu đoạn giới thiệu về nấm đầu quỷ, nhịn không được tò mò hỏi An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ đang ngồi ngẩn người trên ghế sô pha, nghe thấy vấn đề của Mạc Phi, lười biếng xoay đầu lại, “Đã từng nhìn thấy trong sách. Ngay giây đầu tiên nhìn thấy nó, tôi đã cảm thấy sẽ có một ngày nó biến thành hung khí.”
“A.” Mạc Phi nhịn không được nở nụ cười, “Giống như lươn điện?”
An Cách Nhĩ nhẹ nhàng gật đầu, “Mạc Phi, biết cái này đại biểu cho cái gì không?”
Mạc Phi lắc đầu, “Cái gì?”
An Cách Nhĩ không nói tiếp, chỉ cúi đầu vuốt lông Ace, lựa chọn một tư thế thoải mái nhất nằm xuống, “Tôi muốn ăn bánh pudding hương trà.”
Mạc Phi đã sớm thích ứng với cách xử sự không đầu đuôi này của An Cách Nhĩ, không nói gì, đứng lên vào bếp làm bánh cho hắn.
Không lâu sau, Oss gọi điện tới, nói là đã bắt được hung thủ.
Điện thoại là Mạc Phi bắt, hắn hưng phấn nói với An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, Oss nói bắt được hung thủ rồi, là người phục vụ của khách sạn. Trong máy ghi hình cho thấy, tối hôm qua hắn lẻn vào nhà hàng, mang lươn điện đi hành hung sau đó đem về thả vào lại.”
Trên mặt An Cách Nhĩ không lộ ra biểu tình kinh hỉ gì, tựa hồ đã sớm dự liệu được, ngược lại bảo Mạc Phi hỏi Oss, “Trong kết quả khám nghiệm tử thi, Hải Sâm có bị trúng độc không?”
Mạc Phi hỏi, Oss nói không có.
An Cách Nhĩ hơi nhíu mi, “Nga…”
“Không được!” Oss cùng Mạc Phi đều lắc đầu.
Tôn Kỳ có chút ngoài ý muốn nhìn Mạc Phi, từ khi quen biết hai người này, cô đều thấy Mạc Phi phục tùng An Cách Nhĩ, lần đầu tiên thấy hắn từ chối.
An Cách Nhĩ bất mãn nhìn Mạc Phi, giống như kháng nghị hắn tạo phản.
“Thứ đó quá nguy hiểm, không cho trồng!” Mạc Phi kiên quyết lắc đầu, một bên gắp rau cho An Cách Nhĩ, “Ăn cơm đi! Để ốm không tốt đâu.”
An Cách Nhĩ đành ngoan ngoãn ngồi ăn cơm.
Tôn Kỳ hồ nghi nhìn Oss, chỉ thấy người bên cạnh không hề gì tiếp tục ăn, trong lòng cô âm thầm nghi hoặc — Quan hệ giữa Mạc Phi và An Cách Nhĩ, đúng là kì diệu!
Sau khi ăn xong, Oss lái xe chở Tôn Kỳ về, Tôn Kỳ xoay đầu nhìn phòng tranh thấy hai người kia chuẩn bị ra ngoài tản bộ, cô nhỏ giọng hỏi, “Đội trưởng, chúng ta lấy mấy vụ chưa giải quyết được đưa cho An Cách Nhĩ đi? Hắn rất lợi hại tuyệt đối sẽ phá được!”
“Phải trả tiền đó cô hai.” Oss có chút vô lực, “An Cách Nhĩ không nhận làm việc miễn phí, mà nếu quá nhiều việc, Mạc Phi sẽ trở mặt.”
“Vậy hả?” Tôn Kỳ có chút tiếc nuối, “Tôi còn tưởng hắn là cố vấn trinh thám cho cảnh sát ngự dụng, phá án là vì chính nghĩa mà!”
“Ân…” Oss đột nhiên nổi lên một chút hưng trí, “Tôi vẫn luôn không hiểu, An Cách Nhĩ tại sao phải làm trinh thám, là vì chính nghĩa, trừ bạo yên dân linh tinh, hay là vì hắn cảm thấy chơi rất vui?”
“Hắn nhất định là loại người trong nóng ngoài lạnh, đúng không?” Tôn Kỳ cười hỏi, “Cái loại tinh thần trọng nghĩa cực kì mạnh!”
Oss thật ra nhìn không thấy An Cách Nhĩ có cái gì gọi là tinh thần trọng nghĩa, trong lòng dần dần nảy sinh một câu hỏi — Rốt cuộc An Cách Nhĩ tại sao lại thích phá án?