Tội Ái An Cách Nhĩ – Thần Hi Thiên

Chương 1 : Tình yêu khác người của Sofia

Ngày đăng: 21:38 21/04/20


An Cách Nhĩ nói xong, lại ăn một miếng bánh, xoay đầu hỏi Mạc Phi, “Đi dạo không?”



Mạc Phi nhìn vẻ mặt hoang mang của mọi người, nhỏ giọng nhắc nhở An Cách Nhĩ, “Vẫn chưa nói xong mà.”



An Cách Nhĩ chớp mắt, “Còn nói gì nữa?”



“Chuyện Sofia là hung thủ.” Mạc Phi nói.



An Cách Nhĩ nâng cằm, tựa vào bàn hỏi Sofia, “Bà không muốn thừa nhận? Không cần đấu tranh, chứng cứ đã rất rõ ràng rồi.”



Sofia cau mày nhìn An Cách Nhĩ, mím môi không mở miệng.



“An Cách Nhĩ.” Mạc Tiếu vẫn là con nít, cho nên vẫn không thể nhịn được lòng tò mò, “Nói rõ ràng một chút đi, tại sao anh bảo tôi chỉnh đồng hồ chạy nhanh hơn năm phút thì sẽ biết hung thủ là ai?”



“Chỗ này cũng không khó hiểu.” Howell giải thích, “Đồng hồ chạy nhanh hơn mười phút, cậu chỉ chỉnh nhanh hơn năm phút, nghĩa là đã có người chỉnh đồng hồ chạy nhanh thêm năm phút nữa, cho nên người nào nói nhanh năm phút thì là hung thủ.” Howell đắc ý nhìn An Cách Nhĩ, “Có đúng không?”



An Cách Nhĩ ngáp một cái, chậm rãi đáp, “Ngoại trừ đúng hay không, đời người còn nhiều thứ khác để theo đuổi, trên đời này điều ngu ngốc nhất chính là cảm thấy bản thân rất tốt bụng nhưng thật ra mình cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam. Mặt khác, tôi cứu ông một mạng chỉ là xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, còn nữa, Mạc Phi không nên có một người thầy là ma men.”



Howell há to miệng, “Cậu…”



Mọi người yên lặng thở dài, An Cách Nhĩ có cách nói xiên nói xỉa người ta rất độc đáo và cũng vô cùng độc ác.



An Cách Nhĩ nhăn mặt, không muốn để ý tới Howell.



Tất cả ăn ý giật giật khóe miệng, biểu tình trên gương mặt An Cách Nhĩ đại vương lúc này chính là — Người này phiền quá!



Roy báo tin, “Tôi vừa mới báo cảnh sát, nửa tiếng sau sẽ tới nơi.”



Tất cả mọi người nhìn An Cách Nhĩ — Trước khi cảnh sát đến, chắc hẳn là sẽ tìm ra chứng cứ định tội Sofia đi ha?



An Cách Nhĩ hỏi Roy, “Còn bánh xốp không?”



Mọi người nuốt nước miếng — Muốn đánh hắn ghê nha! Mà đánh một cái là chết với Mạc Phi nha!



Roy lại bưng ra thêm một dĩa bánh ngọt cho An Cách Nhĩ, An Cách Nhĩ cúi đầu múc ăn.



Mạc Phi thấy mọi người đang nhẫn nhịn chờ đợi An Cách Nhĩ, hắn liền hỏi, “Hay là để anh giải thích một chút?”



An Cách Nhĩ gật đầu, “Ừ!”



Mạc Tiếu bĩu môi, “Thái độ của An Cách Nhĩ đối với Mạc Phi rõ ràng là tốt hơn với chúng ta!”



An Cách Nhĩ nhìn hắn, gật đầu, “Đúng vậy.”



“Anh kỳ thị!” Mạc Tiếu trách cứ, “Bất công!”



An Cách Nhĩ ngậm thìa hỏi lại, “Thì sao?”



Tu Đức nhẹ nhàng túm áo Mạc Tiếu, “Đừng chọc hắn, hắn có năng lực đặc biệt đó.”



Mạc Tần bất đắc dĩ cắt ngang, “Mạc Phi, nói mau đi.”




Tu Đức đột nhiên ho khan một cái, “A! Hôm đó tôi đang ngồi trên lưng Anne cưỡi ngon lành, bà vừa lúc tới hỏi tôi Mạc Phi ở đâu, bà còn thuận tay nhặt dây thừng lên, sau đó Anne đột nhiên luống cuống.”



An Cách Nhĩ gật đầu, “Anne có thể nghe hiểu tên Mạc Phi.”



Tất cả mọi người khó hiểu nhìn An Cách Nhĩ, “Nghĩa là sao?”



“Nếu Anne sợ bộ dáng cầm dây thừng của Sofia, nó sẽ xoay người bỏ chạy.” Nói xong, An Cách Nhĩ nhẹ nhàng sờ hai gò má Mạc Phi, “Nó sợ Sofia làm anh bị thương, cho nên mới đột nhiên hấp tấp, quên mất trên lưng còn có Tu Đức.”



Tất cả mọi người trầm mặc, Tu Đức nắm tay bất mãn, “Bất công quá đi Anne à! Họ An đều bất công như nhau!”



“Bà đẩy kim đồng hồ.” Mạc Phi hỏi Sofia, “Nghĩa là sang năm còn muốn giết người tiếp, bà chuẩn bị giết ai?”



“Mọi người.” Sofia thản nhiên nói, “Ta hận cái gia tộc này, tất cả các người!”



Lúc này, xe cảnh sát vừa đến, Sofia đứng dậy.



Mạc Tần đột nhiên hỏi, “Cô có muốn nói gì với tôi không?”



Sofia bỗng nhiên nở nụ cười, chỉ vào An Cách Nhĩ, “Hắn thông minh như vậy, hỏi hắn đi.”



Sau đó Sofia bị cảnh sát dẫn đi, Roy đã thuật lại mọi chuyện với cảnh sát, về phần rốt cuộc Sofia đã giết bao nhiêu người thì hãy đợi cho đến lúc cảnh sát thẩm vấn bà.



Chờ cảnh sát đã đi hết, Mạc Tiếu lôi kéo An Cách Nhĩ đang chuẩn bị đi xem phòng Mạc Phi, “An Cách Nhĩ, An Cách Nhĩ! Sofia muốn cái gì thế?”



An Cách Nhĩ suy nghĩ, “Có vẻ như là bức tranh vẽ ba ba Mạc Phi ở trong thư phòng của Mạc Tần.”



Mạc Tần kinh hãi, “Sao cậu biết trong phòng tôi có hình vẽ của các đại gia chủ?”



An Cách Nhĩ nhìn nhìn hắn, khóe miệng cong lên lộ ra nụ cười thần bí, kéo Mạc Phi đi.



Mạc Tần mở to hai mắt, Tu Đức túm áo Mạc Tiếu lắc lấy lắc để, “Tiếu Tiếu, hắn có năng lực đặc biệt thật kìa!!”



An Cách Nhĩ chắp tay ra sau bước lên cầu thang, Mạc Phi nhỏ giọng hỏi, “An Cách Nhĩ, sao em không nói cho bọn họ biết là anh có kể cho em nghe trong phòng Mạc Tần có hình của ba anh lúc còn trẻ?”



An Cách Nhĩ híp mắt, “Là heo cũng đoán ra hết rồi! Anh không định nói bây giờ quẹo hướng nào à?”



Mạc Phi dở khóc dở cười, dưới lầu bây giờ khẳng định là một đám heo ngu xuẩn, đang cảm khái An Cách Nhĩ là thần côn này nọ.



“Ngày mai chúng ta về phòng tranh hả?” Tới trước cửa phòng, Mạc Phi hỏi An Cách Nhĩ.



An Cách Nhĩ nhìn Mạc Phi, nhẹ nhàng xoa đầu hắn, “Tùy anh thôi.”



Mạc Phi sửng sốt, “Tùy anh?”



An Cách Nhĩ gật đầu, khoanh tay nghiêm túc nói, “Tuy rằng hiệp ước chủ nhân và nô lệ của chúng ta có hữu hiệu mãi mãi, cả đời anh phải nghe lời tôi vô điều kiện, nhưng vẫn có lúc tôi sẽ phải phối hợp với việc học của anh, nếu anh có yêu cầu, tôi có thể ở lại đây với anh.”



An Cách Nhĩ còn chưa nói xong, Mạc Phi đã ôm lấy hắn, “Có có! Là heo cũng biết là anh muốn!”



An Cách Nhĩ híp mắt nhìn hắn — Hư hỏng!