Tội Ái An Cách Nhĩ – Thần Hi Thiên
Chương 1 : Bữa tối cuối cùng
Ngày đăng: 21:38 21/04/20
Tích… tắc… tích… tắc…
Đồng hồ treo tường trong lâu đài bắt đầu phát ra âm thanh theo quy luật, mang âm sắc nặng nề, tựa như đang tỏ rõ bản thân đã được tạo ra từ rất xa xưa.
An Cách Nhĩ đứng trước chiếc đồng hồ, nhìn vào bên trong lớp thủy tinh, quả lắc hình tròn cũ kĩ, thay thế kim giây đung đưa qua lại, kim phút theo quy luật cứ sau sáu mươi giây sẽ lại nhíc, kim giờ sử dụng vận tốc chậm tới không thể nhận ra mà di chuyển.
“Có muốn uống trà không?”
Roy bưng khay trà tới bên cạnh An Cách Nhĩ, trên khay là tách trà màu bạc đẹp đẽ mang phong cách cổ xưa.
An Cách Nhĩ bưng tách trà, quan sát một chút, hỏi Roy, “Dụng cụ ăn uống màu bạc luôn làm cho người ta có cảm giác an tâm, đúng không?”
Roy cười cười, lễ phép gật đầu, đi dâng trà cho những người khác đang ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm.
Mạc Phi từ bên ngoài bước vào, trong tay cầm vài quyển vở, “An Cách Nhĩ, em muốn thứ này phải không?”
An Cách Nhĩ cầm lấy, lật xem.
“Xem cái gì thế?” Mạc Tiếu vẫn luôn có hứng thú với nhất cử nhất động của An Cách Nhĩ, Tu Đức cũng thế, hai người đều chạy lại hóng chuyện.
Thứ An Cách Nhĩ xem chính là bản ghi chép những món đồ được cất giữ trong lâu đài, bên trong ghi lại một số tin tức cơ bản về những món đồ cất giữ trong kho hàng cùng với năm cất giữ.
Sau khi bưng trà, Roy lại đưa tới dĩa bánh ngọt tinh xảo, hỏi mọi người cơm tối muốn ăn cái gì.
An Cách Nhĩ nhìn đồng hồ, hỏi, “Năm giờ mới chuẩn bị nấu cơm, vậy mấy giờ mới ăn?”
“Ở lâu đài, đúng bảy giờ mỗi ngày sẽ ăn cơm tối.” Roy trả lời.
“Mấy giờ đi ngủ?” An Cách Nhĩ hỏi tiếp.
“Dưới mười bốn tuổi thì trước chín rưỡi phải lên giường ngủ, từ mười bốn đến mười bảy tuổi phải lên giường ngủ trước mười một giờ rưỡi, trên mười tám tuổi thì không quy định.”
An Cách Nhĩ gật đầu, “Ngày mai phải ăn cơm tối lúc sáu giờ.”
“Vâng.” Roy thấp giọng đáp, vô cùng thuận theo.
Những người khác đều kinh ngạc, địa vị của quản gia trong lâu đài thật ra rất cao, Roy bình thường chỉ nghe theo lời chủ nhân, cũng chính là Mạc Tần, thế mà hôm nay lại nghe theo lời An Cách Nhĩ.
Mạc Tiếu chụp lấy Roy, nhỏ giọng hỏi, “Ông cũng khuất phục?”
Roy cười cười, “Mạc Tần thiếu gia đã dặn dò, trong quá trình phá án, toàn bộ đều nghe theo lời An Cách Nhĩ tiên sinh, không cần phải hỏi.”
“Mạc Tần đâu rồi?” Mạc Tiếu khó hiểu, mới vừa bắt đầu đã không thấy người đâu.
“Đang ở thư phòng.” Roy trả lời có chút bất đắc dĩ, vừa cười vừa nháy mắt.
Mạc Tiếu và Tu Đức liếc mắt nhìn nhau, không hiểu sao lại cảm thấy Mạc Tần sợ An Cách Nhĩ, thỏa sức dày vò hắn, hắn càng tận lực nhắm mắt làm ngơ.
“Tại sao lại bảo chúng ta xuống nhà lớn ăn cơm?” Sofia uống hồng trà, có chút khó hiểu.
“Lúc nãy không nghe Roy nói à?” Howell cầm ly vodka uống một hơi, “Phải chờ An Cách Nhĩ phá án.”
“Phá án?” Vương Tử Phái ngẩn người, “Ý là chúng ta nằm trong diện tình nghi?”
“Cần tra cái gì nữa? Chẳng phải đã rõ ràng lắm rồi sao?” Tư Đạt Phu hỏi.
“Rõ ràng?” Tu Đức tò mò, “Anh biết hung thủ là ai?”
“Hung thủ đã bắt đầu giết người từ năm mươi năm trước, từ năm mươi năm trước đã có năng lực giết người, ở đây chỉ có một.”
Mọi người đều sửng sốt, cùng nhìn về phía Howell.
Mạc Tần và những người khác cũng chạy ra, nhìn thấy lầu ba khói bốc cuồn cuộn, lửa cao ngút trời.
“Là phòng sách…”
Mạc Tiếu còn chưa nói xong, chợt nghe “Xoảng” một tiếng, cửa sổ thủy tinh trên lầu ba bị chiếc ghế đập nát.
Mọi người lui ra sau, tránh được cái ghế rơi xuống.
Mạc Phi dùng một chiếc ghế khác đập nát mấy mảnh thủy tinh còn lại trên cửa sổ, kéo An Cách Nhĩ ở phía sau.
An Cách Nhĩ đã cởi áo khoác ra, Mạc Phi dùng áo khoác che đầu An Cách Nhĩ lại, ôm hắn nhảy xuống lầu.
Mạc Tiếu và Mạc Tần kéo mọi người ra hai bên, tạo khoảng trống chính giữa. Mạc Phi bay xuống, thuận thế lăn vài lòng, tay vẫn ôm chặt An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ búng áo khoác, cười với Mạc Phi, “Kích thích quá nha ~”
Mạc Phi nhẹ nhàng thở ra, mọi người nhìn nhau — Nhảy từ lầu ba xuống, năng lực cân bằng thật dễ sợ.
Mạc Phi cẩn thận đỡ An Cách Nhĩ đứng dậy.
Mạc Tần lập tức gọi người tới dập lửa, chuyện đáng sợ nhất chính là cháy phòng sách, hơn cả ngàn cuốn chứ chẳng chơi!
“Cửa phòng sách bị khóa trái.” Mạc Phi nói với Mạc Tần.
Mạc Tần ngây ra, “Cái gì?”
“Phòng đột nhiên bốc cháy!” Mạc Phi nhíu mày, “Chúng tôi đang đọc sách, bức màn đột nhiên bốc cháy! Muốn mở cửa chạy ra thì phát hiện cửa bị khóa, chẳng biết tại sao bức màn lại dễ cháy như vậy, cả phòng đột nhiên cháy lớn, đành phải phá cửa sổ phóng ra.”
Mạc Tần nhíu mày, rất hợp với lời nguyền — Chết cháy? Nhưng lần này không chính xác, không hề thành công.
An Cách Nhĩ thảnh thơi bước vào trong lâu đài, giống như không có gì xảy ra, “Cơm tối có món gì vậy?”
Mạc Tần há to miệng — Rốt cuộc tim của cậu là thuộc loại nào vậy…
“Đám cháy có vẻ còn lớn.” Mạc Tần bọn họ chạy vào trong, Roy dẫn mọi người từ lầu hai xuống, “Thiếu gia, đã dập được lửa.”
Mạc Tần thật ra rất bất ngờ, “Nhanh vậy sao?”
“Đương nhiên là nhanh rồi, đám cháy vốn không nghiêm trọng.” An Cách Nhĩ sờ sờ lỗ tai của Mạc Phi, “Đã khiến Mạc Phi kinh ngạc.”
Mạc Tần hồ nghi quay về bàn ăn.
An Cách Nhĩ nói với Roy, “Mang thức ăn lên đi, tôi đói rồi.” Vừa nói vừa tao nhã trải khăn ăn, “Rượu khai vị với món khai vị có thể miễn, tôi không ăn đồ nguội, mang cho tôi canh hải sản, sau đó là một ly rượu nho, tôi không ăn đồ ngọt, nhưng nếu là món tráng miệng thì tôi muốn một dĩa bánh xốp vị chanh.”
“Vâng.” Roy gật đầu, gọi người hầu mang thức ăn lên.
Tất cả mọi người đều nghi hoặc ngồi xuống.
Mạc Tiếu nhìn An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, mặc kệ là lời nguyền hay hung thủ, nhưng có người đang muốn giết anh a, anh có thể ăn cơm sao?”
“Bữa cơm rất quan trọng.” An Cách Nhĩ cầm chén lên, “Bởi vì đây là bữa tối cuối cùng của hung thủ.”
“Cậu biết hung thủ là ai?” Vương Tử Phái hỏi, “Nếu chỉ là phỏng đoán thì cũng vô ích, phải có chứng cứ.”
An Cách Nhĩ gật đầu, cầm nĩa xiên miếng thịt bò đã được Mạc Phi cắt cho, mỉm cười, “Trong lúc ăn cơm, chúng ta chơi một trò chơi đi?”
“Trò chơi?” Mạc Tần xoa mi tâm, cảm thấy có chút đau đầu.
An Cách Nhĩ bỏ hết nấm vào chén của Mạc Phi, thong dong vươn ngón tay, “Ở đây đã có thứ bị mất, mọi người đoán thử xem đó là gì?”