Tội Cho Cô Gái Đó

Chương 28 : Khử ác ma sao? (5)

Ngày đăng: 03:36 19/04/20


LAN anh quay sang tìm kiếm bóng dáng của Hà xem cô ta còn sống hay không,nhưng khi quay sang thì Lan bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Runa.



Nếu có thể dùng ánh mắt thiêu đốt một con người, thì Lan tin rằng ánh mắt Runa đang nhìn mình có thể làm cô ta cháy trong tức khắc.



Ngọc nhìn vẻ mặt sợ hãi của Lan khẽ nhếch mép cười.



“Sợ lắm phải không?””-



Xung quanh trời đã tối dần,không khí bỗng chốc lạnh đến mức thấu xương. 50 người khi nãy hùng hồ tiến vào bên trong con hẻm này bây giờ chỉ còn lại duy nhất hai người con gái yếu đuối. Một người đang sợ hãi nằm co ro ngay góc tường cuối hẻm,còn một người đang nhìn bọn họ với ánh mắt đáng thương và cầu mong tha cho cái mạng nhỏ.



Mọi chuyện xảy ra như thế này tất cả đều là do bọn họ gây ra,không ai muốn có một kết quả đầy bi thương như lúc này. 48 người chết trên người họ đều là máu tươi, không ngừng chảy dài trên cơ thể rơi xuống đất. Khi nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng Cô cũng thấy đau xót một chút xíú[size]



[size=150]tia hi vọng sống sót duy nhất của LAn cũng không còn.



Nhìn cái xác của Hà cách đó không xa ả ta chợt nghĩ ra một điều quan trọng.



“Haha……… Mày nghĩ mày giết chết bọn họ thì được sống yên à? Cha mẹ Hà là người có địa vị trong cái thành phố này, nếu bọn họ mà biết con gái mình chết thảm như thế này nhất định sẽ tìm ra hung thủ. Và mày cũng sẽ chết chung với bọn tao thôi Song Nhi à!”



“Haha………. Cười đi, cười nhiều vào rồi tao kể cho mày nghe một câu chuyện này rất thú vị.”
“Haha………. Cười đi, cười nhiều vào rồi tao kể cho mày nghe một câu chuyện này rất thú vị.”



LAn không ngờ rằng khi cô nói lên chuyện đó Runa cô lại có vẻ mặt bình thản như thế này, hoàn toàn không có một chút sợ hãi nào qua ánh mắt. LAn không tin Cô không sợ chết, nhưng cô ta lại không thể nào lí giải được cái nụ cười hiện tại của cô.



lAn ngước mặt lên nhìn Runa với vẻ nghi ngờ.



“Tao không nói không có nghĩa là tao không biết gia đình Hà có thân thế như thế nào. Có một đứa cứ nghĩ mình nói ra những lời đe dọa đó sẽ làm tao sợ mà tha cho nó, nhưng có không thể nào ngờ đến điều nó muốn không thể thực hiện mà còn trái ngược lại. Người làm việc lớn sợ người khác biết thường hay nói với nhau một câu rằng “Biết càng nhiều càng dễ chết” mày hiểu ý tao nói không? LAn!”



Bàn tay cô ta run rẩy người con gái trước mặt tựa như một con quỷ dữ đang dùng từng móng vuốt vồ con mồi ngon đang đứng phía trước, cô đang ám chỉ cô ta đã biết quá nhiều cái kết duy nhất cho việc này đó chính là chết.



Một khi LAn chết mọi chuyện sẽ không thể nào điều tra ra được, chuyện xảy ra ngày hôm nay sẽ đi vào quên lãng.



“Xin cô tha cho tôi, tôi không muốn chết.”



“Quá muộn rồi LAn Anh à!



Cô khẽ lùi người về phía sau bàn tay nhanh chống luồng vào váy, lúc ánh mắt Cô ngước lên nhìn lAn thì trên tay cô đang cầm một khẩu súng Mini. Khẩu súng được Cô chuẩn bị mỗi sáng khi đi đến lớp, nó là món vật luôn ở bên người của cô. Chỉ với một vòng quấn nhỏ Cô có thể dễ dàng giấu khẩu súng vào trong váy mà không dợ bị ai phát hiện.




MAX thường hay nhìn động tác cất súng vào váy của cô, hắn từng nói đôi chân của cô rất đẹp.. Hắn có thể ngắm thật sự là diễm phúc của mình. Những giây phút đó Cô hận không thể đánh vào mặt tên dâm đãng đó, hắn nói lên những suy nghĩ của mình mà hoàn toàn không để ý đến gương mặt thoáng ửng đỏ của Cô.



Đầu súng được giơ lên cao nhấm thẳng vào giữa hai hàng lông mày đen sậm của cô ta, ngón tay đang nằm trên vị trí bóp còi.



“Cạch”



Chốt đã được mở, mạng sống của người con gái trước mặt chỉ có thể tính bằng giây.



“1…………2…………..3”



“Chéo………… bụp………… Xoẹt”



“Ư….”



Trên bức tường cao có một người phóng phi tiêu vào cánh tay đang cầm súng của Cô với mục đích cứu thoát cái sinh mạng nhỏ bé của lAn, nhưng hình như tên đó đã quá xem thường cô. Khi đầu phi tiêu vừa cách Cô tầm 3m thì nhanh chống cô dùng dây roi vung mạnh về phía sau, do dây được làm bằng da rắn chúa nên các loại vũ khí như phi tiêu không thể nào làm tổn hại đến nó.



Hai vật một dây một tiêu va chạm mạnh vào nhau tạo thành phản lực làm phi tiêu bắn về theo chiều hướng khác, phi tiêu không còn nhắm vào tay cô nữa mà bay thẳng về phía LAn đâm thẳng vào cổ cô ta. Tất cả xảy ra chỉ trong vòng 1 phút, ngay cả Ngọc anh cũng hơi bất ngờ với những chuyện vừa xảy ra.



Máu từ cổ lAn chảy ra dọc theo những họa tiết trên cổ áo tuôn dài xuống ngực. Màu đỏ hòa quyện cùng với những giọt mồ hôi trên gương mặt lăn xuống tạo thành một cảnh tượng đẹp mắt vô cùng.



“Vù……..”