Tội Cho Cô Gái Đó

Chương 31 : Thân phận thật của max (1)

Ngày đăng: 03:36 19/04/20


7 giờ tối tại ZX - một cửa hàng ăn nổi tiếng nhất ở Sapa. Khung



cảnh trong nhà hàng là một cảnh quan của Luân Đôn, kiểu ăn lãng mạn này chỉ đành cho các cặp đôi tình nhân đang yêu nhau đến thưởng thức. Cùng lúc đó:



Anh không nhường tôi được chút à” - tiếng ghắt gỏng chua ngoa đó làm cho tất cả mọi người trong nhà hàng im lặng hết đều quay hết vào trung tâm của bàn giữa nhà.



“NÀo nào có gì chúng ta cùng thương lượng chứ đừng có mà rầm rộ chỗ đông người như thế này chứ?”- Không ai khác chính là tiếng của Runa cắt ngang lời của Ngọc Anh



Còn bên kia chàng trai thanh tú bướng bỉnh ĐỨc cũng không kém gì nhỏ cũng võ mồm chửi nhau. “ Cô nghĩ cô là ai chứ hừ cũng chả đáng..”



“Anh tệ lắm”



- Ngọc Anh đứng dậy tức giận chạy bỏ đi còn lại mọi người trong nhà hàng chỉ chỉ trỏ trỏ soi mói không ngừng.



Đến cô còn phải bực đến tính trẻ con của Ngọc Anh chứ huống chi gì Đức. “ Thôi có gì cứ để cho nhỏ với anh suy nghĩ kĩ một thời gian rồi nói chuyện tiếp đi. Còn về phần Ngọc Anh tính vẫn còn trẻ con nhưng thực thụ là một cô gái tốt hãy chân trọng và bảo vệ nhỏ nếu như anh yêu nhỏ thực sự.



“ Tôi nhất định sẽ làm được sẽ không phụ lòng mong mỏi của cô đâu”




“Ông chủ và cậu hai đâu?”



“dạ. ông chủ đang ở phòng ăn còn cậu hai đang trên phòng”



“ dọn cơm đi nay tôi ăn ở nhà” - nói xong Max kéo tay cô vào trong nhà. LẠ thay trong tòa nhà thiết kế theo kiểu Châu Âu mĩ lệ rất là đẹp mắt hơn ở ngoài.



Max hẩy hẩy người cô làm cô lườm hắn ra hiệu đừng tưởng anh là đại thiếu gia ghia tộc giàu có mà lộng hành. MAx cười tinh danh rồi nói “ nhờ cô lên phòng gọi hộ em tôi được không hì, nhanh tôi đi báo với ba một tiếng con dâu đã về “



- nói xong hắn ta chạy thục mạng làm cô tức hừng hực. Người hầu của hắn cũng thúc giục khiến cô miễn cưỡng lên lầu, đứng trước cửa một căn phòng lớn khẽ gõ cửa. Đột nhiên cửa hé mở cô bước vào rất tối và buốt giá,bên trong màn đêm cô có thể lờ mờ nhìn được tất cả.Cô đinh xoay người bước đi thì một bóng người ôm trầm đến lạnh lẽo run rẩy với hơi thở kia giữ giong nói



“Max bảo tôi kêu anh xuống ăn tối”-rứt lời hắn đẩy cô ra cửa kèm môt câu “cút” rầm cửa.



Ngã xuống nền nhà băng giá cô bất giác đứng tim tròn mắt nhìn chằm chằm vào căn phòng kia.”



Tiếng nói đó chẳng nhẽ....”