Tội Cho Cô Gái Đó
Chương 37 : Nỗi nhớ đầy vơi
Ngày đăng: 03:36 19/04/20
Khi những tia nắng rọi sáng khắp căn phòng, Runa cũng vừa tỉnh giấc. Lâu lắm rồi, cô mới có một giấc ngủ sâu như thế này.
Sự mệt mỏi vẫn còn bao quanh mình nên dù đã tỉnh cô vẫn không tài nào mở mắt ra được. Dường như mọi sức lực đều tan biến mất.
Cô đang nằm trên một cái niệm êm ái, chiếc chăn đắp trên mình cô thật mềm mại. Runa cảm nhận được một hơi thở ấm áp đang gần bên mình. Ai đó đang ngắm nhìn cô ngủ, hình như người đó đã ngồi ở đây rất lâu. Bàn tay ấm áp vuốt ve những lọn tóc rũ trên mặt cô, khiến trái tim cô run nhè nhẹ như những điệu nhạc trầm lắng.
Cả người Runa thấy nóng lên với những cảm giác lạ này, cô bèn mở mắt.
Người đầu tiên cô thấy là Rer, anh đang nhìn cô, vẫn cái nhìn thường khiến cô bối rối. cô cắn nhẹ bờ môi nhìn ngắm xung quanh.
Căn phòng vừa quen thuộc vừa xa lạ. Đây chính là căn phòng hồi nhỏ của cô, nhưng giờ đây nó đã trở thành nhà của Rer.
“Tỉnh rồi à” – Giọng hơi khàn khàn, Rer hỏi.
“Sao em lại ở đây?”
Nhưng Rer không trả lời mà ân cần đưa tô cháo trước mặt cô.
“ Em đói không? Ăn chút cháo nha”
Anh đặt cô nằm xuống dưới.
“ Bác sĩ đã khám cho em rồi. Em chỉ bị cảm nhẹ do vết thương và bị kích động thôi “
Rer nhìn cô, anh cảm thấy đau lòng.
Anh với tay lấy tô cháo còn bốc khói trên bàn đưa đến trước mặt cô. Nhưng Runa làm gì còn đủ sức để cầm nó. Cô định nói không cần thì thấy Rer đã múc một muỗng cháo đưa lên miệng thổi rất cẩn thận rồi đút cho cô ăn.
Cô bị ánh mắt của anh nhìn cô không thể chối từ. Cô ngoan ngoãn ăn hết. Tô cháo quả thực rất to, bình thường cô không thể nào ăn hết, nhưng cả ngày hôm qua cô không có ăn gì, nếu để trước mặt cô một con bò, chắc cô cũng sẽ ăn hết. Tô cháo rất ngon, cô ăn đến muỗng cuối cùng.
Rer nhìn thấy cô ăn hết tô cháo cảm thấy hài lòng:
“Ăn nữa không?”
Cô lắc đầu. Dường như cô đã có chút sức lực.
“anh định biến em thành heo à “
“Không sợ không sợ, anh có thể vỗ béo cho em mà, cô ngốc “
Rer mĩm cười trêu ghẹo:
Chợt cô nhìn xuống người mình, cô đang bận một bộ đồ ngủ của con trai, cô hoảng hốt giở tấm chăn ra nhìn. Đúng là cô đang bận một bộ pijama của nam. Bộ đồ ngủ của Rer
Làm như không có gì xảy ra trước thái độ hốt hoảng của cô, Rer nói:
-” Vì không có đồ nữ nên đành lấy đồ của anh cho em bận. Bộ đồ củ có nhiều mồ hôi nên phải thay ra cho thoải mái.”
Chuyện này thì cô hiểu, nhưng cái chính là làm sao thay cho cô. Ai thay cho cô. Lần trước sau khi bị thương, anh chỉ có một mình, vậy thì người thay cho cô chính là anh. Nghĩ đến đây Runa đỏ hết cả mặt.
“Này, anh chưa làm gì em khi chưa được sự cho phép của em đâu nhá, aha”
Câu nói này khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm nhưng cũng khiến cô xấu hổ đến chết đi được. Cô cúi đầu xuống để che giấu khuôn mặt đỏ hồng của mình. Rer nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, nhìn sâu vào mắt cô. Trái tim cô như muốn ngừng đập, cô hiểu rằng mình không tài nào thoát ra được. Khuôn mặt cực kì quyến rũ của Rer đang dần dần tiến sát vào khuôn mặt xinh đẹp của Runa.
Cốc …cốc …
Một thùng rác đang nằm chắn ngang đường xe chạy. Không được rồi, anh không thể tránh nó vì tốc độ quá nhanh. Nãy giờ đầu óc anh ở nơi đâu nên không thấy cái thùng rác nằm ngã trên mặt đường.
Kétttttttttttt…………….
Rầm ……………..
Xe của Rer lao vào thùng rác đẩy nó đi một đoạn dài trước khi ngã xuống. Đầu đập mạnh xuống đất, Rer có một cảm giác mơ hồ trước khi ngất xỉu.
RUNA...
Rer nằm ở bệnh viện đã một tuần lể rồi. Ba cậu chỉ đến thăm anh có một lần rồi lại tất bật về, đối với ông công việc còn quan trọng hơn. Chỉ có người giúp việc chăm nom cho anh. Phòng cua Rer là phòng đặc biệt, đầy đủ tiện nghi, rất yên tĩnh nhưng chính sự yên tĩnh này lại khiến nỗi cô đơn của Rer kéo dài hơn.
Cánh cửa phòng bậc ra, Tuấn tiến vào trách:
“Sao cậu lại không cho bác sĩ điều trị. Cũng không hcịu uống thuốc, cậu muốn chết à.”
“Mình muốn yên tĩnh nhưng họ cứ đến làm phiền hoài “– Rer lạnh nhạt nói.
“Cũng may hôm đó cậu thắng kịp nếu không, không biết hậu quả sẽ ra sao. Cậu cũng thật là, đã bảo đội mũ bảo hiểm mà không nghe. Cậu để đầu óc đi đâu mà không thấy thùng rác trước mặt vậy.”
“Lúc đó …- Rer ngập ngừng nói – trong đầu mình chỉ nghĩ đến cô ấy.
“Cậu yêu cô ấy rồi phải không?”
“Chắc vậy … còn cậu!”
“ Lần trước khi cậu hỏi mình, mình cũng không dám chắc, mình sợ chỉ là bị cô ấy thu hút nhất thời thôi.”
“còn MAi MAi?”
“đối với mình có lẽ mình với MAi MAi hữu duyên rồi,nhưng ngay đêm cậu bảo mình suy nghĩ đó Runa đã tới gặp mình và cho mình lời khuyên sau đó, càng ngày mình càng nghĩ đến cô ấy, cảm thấy nhớ cô ấy. Mình biết mình đã yêu rồi.”
“Hai chúng ta cùng yêu một cô gái, và Runa ấy chính là Yến..”
Cái từ thốt ra ở cuối làm cho Tuấn trợn mắt lên nhìn lại Rer “Không phải vậy chứ? Bảo sao khi ở bên cô ấy mình lại cảm thấy ấm áp quen thuộc”
“thât buồn cười.”
Rer cười đau đớn nói.
“ Vì vậy cậu tự hành hạ mình à. Không cho bác sĩ chữa bệnh.”
“Mình nhớ cô ấy…”
- “Cậu không muốn gặp lại cô ấy à.”
- “Làm sao gặp! khi cô ấy đang bên Max và bỏ mình đây?”
“Cô ấy không bỏ ai cả mà chỉ là do em của cô ấy là Cry bị trúng độc thôi.Cậu phải chữa trị cho mau hết bệnh đi”
“ Sao cậu lại nói với mình. Cậu nên dấu tình địch chứ.”
“Cái thằng này. Bởi vì chúng ta là bạn thân, mình sẽ cho cậu cơ hội cạnh tranh công bằng.”