Tôi Có Khả Năng Giao Tiếp Đặc Biệt
Chương 2 : Làm việc
Ngày đăng: 17:13 30/04/20
Cùng thời gian đó, Kinh Sở cũng đã kiếm được tư liệu về Dương Miên Miên. Anh xem sơ qua, những ấn tượng về cô ngày hôm nay lập tức bị lật đổ.
Nếu nói đơn giản, cuộc đời cô gái nhỏ này là bi kịch.
Mẹ của anh và mẹ cô là bạn học thời đại học. Mẹ cô vốn dĩ là thiên kim tiểu thư, thế nhưng sau này gia đình kinh doanh phá sản. Trong phút chốc từ trên trời cao té xuống đất bùn, gả cho một người nhưng lại là một tên đàn ông chẳng ra gì. Ông ta có khuynh hướng bạo lực. Khi bà sinh ra Miên Miên không được bao lâu thì qua đời. Ông ta đương nhiên tái giá, bà mẹ kế là đã có một đời chồng và một đứa con riêng, tính cách bá đạo, không cho phép Miên Miên vào nhà.
Mỗi tháng cha cô sẽ đưa cô 300 đồng gọi là phí nuôi dưỡng, nhưng hiện tại ông ta đã qua đời vì tai nạn xe cộ. Người gây tai nạn tuy có bồi thường một khoản tiền, thế nhưng bà mẹ kế không hề đưa cho Dương Miên Miên một cắc nào.
Như vậy, cô không cảm thấy đau lòng với cái chết của ba mình cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
“Anh đang xem gì vậy?” cô gái đang ngồi cùng anh uống café là bạn gái hiện tại của Kinh Sở, La Bùi Bùi.
Kinh Sở cất điện thoại vào túi, mỉm cười nói: “Không có gì!”
“Không lẽ lại có vụ án nào sao?” giọng của La Bùi Bùi khó tránh vài phần oán giận, “Để giải quyết vụ án gì đó, anh lâu rồi không có hẹn hò với em.”
“Xin lỗi!” Trong giọng nói của anh nghe ra không ít nhiều thành ý, có lẽ, đối với đoạn tình cảm này Kinh Sở sớm cũng đã chuẩn bị tâm lý … Dù sao, đây cũng không phải là người bạn gái đầu tiên vì chuyện công việc của anh mà xảy ra tranh cãi.
“Được rồi!” La Bùi Bùi cũng là người hiểu chuyện, chỉ là muốn làm nũng với anh đôi chút. Bởi vì cô biết rõ cho dù cô có mè nheo vài ba câu cũng không phải là biện pháp để khiến người đàn ông này buông tha công việc, thôi thì cô cứ coi đây là một ưu điểm của anh.
Nếu phải nhận xét, cô đúng là đối với Kinh Sở tất cả đều hài lòng, nhưng đối với công việc của anh rất bất mãn. Tuy nhiên trên đời này có gì là vẹn toàn cả hai bên. Kinh Sở là người đàn ông tuấn tú, tao nhã, gia cảnh giàu có, cũng không có bất cứ thói hư tật xấu nào như các người đàn ông khác. Đứng trên cương vị là một người bạn trai anh cũng rất xứng đáng, chỉ ngoại trừ một việc anh khá cuồng công việc. Ngoài ra, anh không có đến một khuyết điểm dù là nhỏ nhất.
Cô cần phải nắm cho thật chắc người đàn ông này.
Cô cầm tách café cappuccino nhấp một ngụm, mỉm cười hỏi: “Mai anh có việc gì bận không, em vừa phát hiện nhà hàng không tệ.”
“Được!” Kinh Sở suy nghĩ môt chút rồi đồng ý, bởi vụ án trước đây bọn họ đã tăng ca khá nhiều, nên riêng lần này Cục trưởng cho anh nghỉ ngơi ba ngày.
Hôm nay mất cả ngày viết báo cáo kết luận, ngày mai có thể dành một ngày đi hẹn hò.
Ngày kế tiếp, là một ngày ánh nắng chiếu rọi rực rỡ, Dương Miên Miên thức dậy sớm, đánh răng rửa mặt. Cốc uống nước và bồn rửa mặt đều bằng sứ tráng men, phía đáy bồn là hình hai con cá vàng. Tất cả đều đã rất lâu năm.
Bồn rửa mặt bằng men tính cách khá ôn nhu: “Miên Miên, sao hôm nay thức sớm vậy?”
Quản lý nhìn cô suy tư, cô bé này tám phần là không thể giữ được lâu. Tục ngữ có câu, vĩnh viễn không nên đắc tội với các cô gái xinh đẹp, bởi những cô gái ấy chỉ cần bước đi trên đường, không biết bao nhiêu người muốn giành lấy.
Dương Miên Miên thay xong quần áo, lúc trở ra liền đụng phải một cô gái xinh đẹp. Cô ta liếc nhìn Miên Miên bằng nửa con mắt, vẻ mặt tỏ rõ thái độ khinh thường.
Dương Miên Miên trong vòng 5 phút đã biết toàn bộ thông tin về cô gái này. Cô ta tên Vương Lộ, 23 tuổi, tốt nghiệp đại học Tam Lưu. Ở nơi này làm nhân viên chẳng qua mong muốn “cua” được đại gia. Ngoài gương mặt đẹp, cô còn sở hữu bộ ngực size D.
Vậy cũng không thể trách Vương Lộ có chút thù địch với Miên Miên.
Nhất là ngày hôm nay là ngày đầu tiên Miên Miên đi làm, cô ta vốn dĩ cực kỳ chế nhạo dáng vẻ của Miên Miên, nhưng ai ngờ vượt xa tưởng tượng của cô ta, Miên Miên biểu hiện rất tốt.
Miên Miên không hề có chút luống cuống cho dù là đầu tiên sử dụng ipad. Chỉ cần nghe qua một lần là biết cách sử dụng, trong quá trình khách order món ăn cũng không xuất hiện bất cứ lời phàn nàn nào.
Lần này, đột nhiên Vương Lộ bước lên giựt lại ipad, mặc kệ Dương Miên Miên đang giới thiệu các món ăn với khách, chỉ buông một câu: “Hết pin!”
Sau khi order món ăn quay về, Vương Lộ nhếch môi, gương mặt không có bất cứ biểu cảm nào nhìn Dương Miên Miên. Cô ta đưa ipad cho người phục vụ tổng đài: “Hết pin!”
“Đợi tôi sạc pin”. Nhân viên phục vụ tổng đài là một thanh niên khá điển trai, không quên hỏi Miên Miên: “Các món em đều viết lại chứ?”
“Không có …” Dương Miên Miên ngồi xổm trên sàn, lau lau bàn trong thời gian ngồi chờ ipad khởi động, “Có điều em nhớ được!”
“Có lúc sẽ nhớ nhầm.” Vương Lộ giậm giậm đôi giày cao gót, từ trên cao nhìn xuống, “Nếu bị khách trách cứ tất cả mọi người sẽ bị liên lụy.”
Dương Miên Miên giương mắt nhìn cô ta, không nói lời nào, chỉ yên lặng mở phần mềm dùng order thức ăn, xoẹt xoẹt một chuỗi dài các món ăn nhập vào, không sai một ly.
Mục đích không đạt được, sắc mặt Vương Lộ đang rạng rỡ chợt tối xầm, xoay người rời đi.
Chàng thanh niên trực tổng đài không khỏi cảm thán: “Em phải cẩn thận nhé, cô ta đã đuổi mấy nhân viên nữ rồi đó.”
Dương Miên Miên vỗ vỗ vai anh, ý nói anh ta không cần lo lắng.
Cuộc sống có biết bao nhiêu đau khổ, chuyện này đối với cô, thật sự mà nói chẳng là gì.