Tối Cường Âm Dương Đại Tông Chủ

Chương 2 :

Ngày đăng: 00:47 27/06/20

Chương 2 :
Ăn đan dược như đường đậu , đột phá như tên lửa .
Tạm thời chỉ có thể hình dung hắn như vậy .
Cứ tinh luyện rồi cắn đan , tinh luyện rồi lại cắn đan … trong vòng năm tiếng đồng hồ , khí tức hắn kéo thằng từ Tôi Thể Nhất Trọng lên thẳng Tôi Thể Cửu Trọng .
Nếu không phải vì kháng tính của dược liệu càng ngày càng mạnh , thu được linh khí cũng không nhiều lắm , không chừng hắn đã càng quét cho đến Linh Nguyên Cảnh mới thôi .
Thật thì hắn nói cho vui miệng , thực tế Tôi Thể chỉ là cường hóa thể chất làm chủ yếu , nên cắn dược lên tu vi nhanh cũng là chuyện bình thường . Nhưng Linh Nguyên thì lại khác , Tôi Thể muốn đột phá Linh Nguyên phải nuôi dưỡng cho linh khí trong người có thể tuần hoàn chu kỳ một cách tự nhiên , cần lượng linh khí rất kinh người .
Mà Nhất Phẩm Huyết Khí Đan đan lúc này đối với hắn cũng gần như vô dụng , hiệu quả không được một phần mười viên đầu tiên ăn , có ăn nữa cũng vô dụng , làm sao có khả năng đột phá .
Hiện giờ hắn chỉ có thể tìm đan dược cao cấp hơn hoặc chậm rãi chờ đột phá , lấy thiên phú của hắn , đột phá Linh Nguyên cũng chỉ là thời gian .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Hắn rời đi , men theo đường mòn tới một ngôi làng nhỏ .
“Đinh , tới Trang Trấn .”
“Nhiệm vụ mới - Duyên Sư Đồ : Ở Lâm gia tiểu tộc , một nữ nhân mang trong mình Cửu Âm Tuyệt Mạch , bởi vì không khai Thần Mạch cho nên bị coi thường , tìm và nhận làm đồ đệ , ban thưởng : Huyền Âm Thần Thạch ( Thần Cấp ) + Linh Âm Đế Lục ( Thần Cấp ) .”
Hắn đến thôn trang liền nghe một cái nhiệm vụ , trong lòng liền kinh hỉ .
Sau đó , vì để biết thêm thông tin , hắn tìm người dân ở đây hỏi thăm mới biết được tình cảnh hiện tại của Trang Trấn .
Trang Trấn là một tiểu trấn nhỏ với tam gia làm chủ , bao gồm Lâm Gia , Hà Gia cùng Lý Gia , bọn họ đều có một vị Linh Nguyên Cảnh tọa trấn , địa vị cao cao tại thượng . Mà Lâm gia trong ba gia chỉ đứng thứ ba . Những năm gần đây Lâm gia sa sút , thế hệ thiên tài càng ngày càng ít , bị hai gia còn lại chèn ép gắt gao .
“Linh Nguyên cảnh , cũng không phải mạnh lắm .” Hắn thầm nghĩ .
Lâm Thiên không biết rằng , đại đa số tu sĩ nơi nhỏ bé này người thường điều dừng lại ở Tôi Thể Cửu Trọng hoặc Tôi Thể Đỉnh , một chút người đột phá Linh Nguyên điều được xem là lão quái vật , đã xem là vô địch ở trấn nhỏ này .
“Nha , Lâm gia ở gần cuối trấn , sở hữu một chút tiệm tạp hóa , một cái luyện đan đường .”
Hắn hiện tại hết tiền rồi , cho nên cũng có chút khổ bức , ngay cả ăn miếng cơm cũng là vấn đề .
May thay , Nhất Phẩm Huyết Khí Đan hắn còn cả rỗ , đề phòng những trường hợp thế này , có lẽ bán đi cũng được không ít tiền đâu .
“Quý khách , ngài đến dùng gì .”
Tiểu điếm , một tên nhân viên nhìn hắn cười phúc hậu nói .
“Bán đan .” Lâm Thiên nói .
Tiểu nhân viên nghe vậy , liếc hắn từ trên xuống , cười phì .
“Thiếu gia , khách điếm này không phải chỗ chơi đùa , mang ngài đi chỗ khác chơi .”
Tiểu nhân viên lời nói khinh thường , hắn xem ra Lâm Thiên chỉ đến đây quấy rối , dù sao Lâm Thiên vừa lạ mặt , quần áo trên người lại quái dị mảnh mảnh như ăn mày , chỉ đuổi khéo không chửi cẩu huyết lâm đầu là hên rồi .
“Đây , ngươi có thể kiểm tra .”
Lâm Thiên nhíu mày , mắt chó coi thường người khác gì đó , hắn ghét nhất .
Thuận tay móc từ trong lòng ngực ra một lọ thủy tinh ( Thành đan hệ thống tặng kèm ) ném lên bàn tiểu điếm , rồi ngồi xuống ghế chéo chân như ông cụ non .
Tiểu nhân viên mắt chó coi thường người tất nhiên là không tin , hắn xem Lâm Thiên trăm phần trăm là quấy rối , khinh bỉ ném lọ dược sang một bên .
“Đồ bỏ cũng dám đem lên đây , hai đại ca , có người quấy rối .”
Trước cửa hai tên Tu Sĩ đi vào , dựa vào khí tức dễ dàng nhận ra cả hai đều là Tôi Thể Ngũ Trọng .
“Làm sao lão đệ , lại có người quấy rối .” Lâm Đại Bươu cùng Lâm Tiểu Bưu liếc qua Lâm Thiên một cái , nhìn hắn mới mười sáu mười bảy tuổi , không thèm quan tâm mà nhìn sang tiểu nhân viên .
“Là hắn , hắn là hai gia tộc khác mượn đến gây chuyện .” Tiểu nhân viên cười tà tà , rò ràng là muốn hại người ta .
Lâm Thiên khóe mắt giật giật , ngày trước hắn xem tiểu thuyết luôn thấy tình huống mắt chó coi thường người luôn có phần giả tạo , xem ra thực sự không phải vậy , ở thế giới thực lực vi tôn này , không thể hiện một chút thực lực chắc chắn sẽ bị khuất nhục , là ai cũng khó tránh khỏi .
Ngộ ra chân lý , hắn cũng hiểu rồi , nước sông không phạm nước giếng , có ơn thì báo , có oán thì trả .
Hắn nhìn tiểu nhân viên ‘thâm tình’ , khiến tên kia lạnh cả xương sống .
“Ồ , trước mặt hai lão gia đây còn dám ngang ngược như vậy , xem ra ngươi chán sống .”
Lâm Tiểu Bưu khinh thường , tiến tới chuẩn bị đánh Lâm Thiên một trận .
“Một cái tu sĩ nhỏ bé , cũng dám ngông cuồng .”
Lâm Thiên lạnh lùng , không nói gì nhiều , tùy tiện một cước đạp bay Lâm Tiểu Bươu .
Lâm Tiểu Bươu như đạn pháo bắn ra , oanh nát cả bức tường , toàn thân xương cốt điều vỡ nát , rõ ràng là gần như phế .
“Tiểu đệ .” Lâm Đại Bưu đau đớn hét , lập tức như điên vô tới , hầu như quên mất hắn không mạnh hơn tiểu đệ hắn bao nhiêu , đồi với Lâm Thiên chỉ là đưa đồ ăn .
“Rầm …”
Tiểu nhân viên nhìn thấy hai người giữ cửa dễ dàng bị miểu sát , kinh hãi quay đầu chạy , lúc này phía sau điếm hai người đi ra .
“Đây là …”
Lâm Tiếu cùng Lâm Côn đang ngồi trò chuyện dược liệu điếm , không ngờ nghe bên ngoài xảy ra chuyện , liền ngờ vực đi ra tìm hiểu .
Tiểu nhân viên thấy được hai người , kinh hỉ chạy tới .
“Nhị Trưởng Lão , Tam Trưởng Lão nhanh , có người muốn phá quán .”
“Là ai .” Lâm Tiếu giật mình , Lâm Côn bạo nổ hét lớn , chạy ra đại sảnh .
Nhìn hai tên bảo vệ xương cốt vỡ nát , nằm la liệt trên đất , cả hai vị trưởng lão điều giật mình sau đó là phẫn nộ .
“Làm sao lại lại như vậy .”
“Ngươi là ai , làm sao lại đến Lâm Gia phá rối .”
Bọn hắn nhìn Lâm Thiên , hét lớn , chuẩn bị chân khí tùy thời ra tay chế phục hắn .
“Bổn lão gia là cháu của Lâm Vũ , thiên tài ba trăm năm trước rời khỏi Lâm gia .”
“Lâm Vũ , ba trăm năm trước , chẳng lẽ là Huyết Kiếm Lâm Vũ , không ngờ hậu nhân của hắn vẫn còn sống .”
Lâm Tiếu cùng Lâm Côn hai lào đầu nghe hắn lắc lư , đột nhiên nghĩ đến trong sách cổ Lâm gia hình như cũng từng có Lâm Vũ người này , cũng khoảng vài trăm năm trước rời khỏi Gia tộc .
“Làm sao có thể , Huyết Kiếm Lâm Vũ tời đi gia tộc tính ra đã được hơn ba trăm năm , làm sau có thằng cháu nhỏ như ngươi .” Lâm Tiếu nghi ngờ hỏi .
Lâm Thiên khóe mắt giựt giựt , nói bậy nói bạ không ngờ nói trúng .