Tối Cường Cuồng Dâm Đại Đế
Chương 36 :
Ngày đăng: 22:44 01/08/20
Chương 36: Dược Vương.
Kim Tu tuy là một thiên tài Kim gia, thế nhưng vì thân phận của hắn là con tiểu thiếp lầu xanh, nên hắn không được gia tộc chú trọng, còn thường xuyên bị huynh đệ dòng chính ức hiếp. hay cả phụ thân hắn cũng bỏ mặc không quản.
Nhưng Kim Tu này từ nhỏ có thiên tư Luyện đan, từ lúc 12 tuổi bắt đầu nhập đạo, 15 tuổi đã là luyện khí 5 tầng. nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài, bên trong hắn đã được một lão nhân luyện dược sư công hội nhận làm đệ tử ký danh, đợi lúc 16 tuổi chính thức gai nhập môn hạ của lão.
Người Việt Quốc xưng lão nhân kia Hải Thượng Dược Vương là người duy nhất trong ba nước Việt Quốc, Cao Miên Quốc cùng Ai Lao Quốc là luyện dược sư lục phẩm. có thể luyện chế ra Nguyên Anh Đan.
Vì thế địa vị Hải Thượng Dược Vương cực kỳ cao siêu. Kim Tu bái nhập môn hạ Hải Thương Dược Vương cũng coi như là một bước lên trời.
Tại liên minh Luyện Dược Sư công hội, nời nói của Kim Tu cũng có không ít trọng lượng, thậm chí một số việc quan trong trong công hội Định Tường Thành cũng có hắn biểu quyết.
Từ Phú Xuấn Thành, Kim Tu đã khát khao sắc đẹp của Trần Minh Nguyệt, thế nhưng lúc vì thân phân phận chưa được minh bạch, trong mắt thiên hạ hắn chỉ là một tiểu tạp chủng mà thôi không đáng nhắc tới.
Nhưng lần này lại khác, thân phận của hắc rất là đặc thù, cho dù Giáo Chủ Thánh Thiên Giáo hay thành chủ Thiên Hỏa Chân Quân cũng cho hắn một phần mặc mũi.
Nhận ra Trần Minh Nguyệt, lòng Kim Tu này lên ý định đã chôn giấu trong lòng bấy lâu nay. “ Hắn Phải có được nàng! Thiếu Chủ Ngự Thú cung thì sau chứ! Chỉ cần hắn có đủ thực lực, sau lưng hắn còn có Hải Thượng Dược Vương! Mọi thứ hắn muốn đều sẽ có được!”
Lần này Kim Tu đến Vạn Kim Các để tìm hiểu thông tin về Tử Tinh Linh Ngọc, đồng thời cũng chuyển một ít đan dược cho Vạn Bảo Các.
Bất ngờ đượx gọi tên Trần Minh Nguyệt cũng quay đầu nhìn sang hướng phát ra tiếng gọi. gã thiếu niên kia nàng cũng có một chút quen mặt, thế nhưng nàng nghĩ mãi cũng không tài nào nhớ được.
“ Đạo Hữu! ta quen ngươi!” Trần Minh Nguyệt lấy tư thái tu sĩ với nhau mà chào hỏi Kim Tu.
“ Trần Minh Nguyệt! thiên kim đại tiểu thư Trần Gia Thành Phú Xuân, từ nhỏ Hoa Ghen Nguyệt Thẹn, xinh đẹp nghiên nước nghiên thành, đệ nhất mỹ nữ thành Phú Xuân người người đều biết!” Kim Tu tung hô sắc đẹp Trần Minh Nguyệt lên tới tận trời xanh.
“ Đạo hữu! à không Tiểu Hữu quá khen!” Trần Minh Nguyệt nói ra một câu làm coh Kim Tu đứng đơ cả người, mặt hắn cũng có dấu hiệu tái đi thậm chí là đen như đít nồi.
Quả thật Trần Minh Nguyệt nói thế không hề sai một chút nào, tuy Kim Tu là luyện đan sư nhất phẩm có thân phận tương đương tu sĩ trúc cơ. thế nhưng Kim Tu chỉ có tu vi luyện khí kỳ đại viên mãn kém một bước nửa mới đạt Trúc cơ.
Trần Minh Nguyệt làm gì cho hắn mặt mũi, nàng dùng cái bộ dáng cao nhân tiền bối hỏi chuyện Kim Tu
“ Tiểu hữu gọi ta có chuyện gì không ?”
“ Trần Tiên Tử! ta là luyện Đan sư Nhất Tinh, thân phận của ta cũng không hề kém Trúc Cơ tu sĩ một chút nào cả! hơn nữa ta còn là đệ tử chân truyền Dược Vương Hải Thượng” Kim Tu nhanh chóng lấy lại tinh thần, lấy thân phận cực lớn của mình ra là chỗ dựa.
“ Oh!” Trần Minh Nguyệt ngạc nhiên, hèn gì nàng nhìn thấy bắn quen mặt, thì ra mấy năm trước tại Phú Xuân thành lễ thành niên Kim gia xuất hiện việc hệ trong kia. Tiểu tạp chủng Kim gia được Hải Thượng Dược Vương thu nhận để tử chân truyền. lúc đó thành Phú Xuân chấn động không hề nhỏ chút nào.
Kim Tu tưởng chừng khi Trần Minh Nguyệt biết được thân phận của hắn sẽ nhanh chóng chạy lại làm thân, thậm chí là ôm lấy bắp đùi của hắn mà tung hô.
Nhưng không Trần Minh Nguyệt chỉ Ồ lên một tiếng cảm thán, thế nhưng thái độ vẫn như củ.
“ Thì ra là Kim Tu tiểu hữu! hạnh ngộ! Hạnh Ngộ!”
“phụt!” lúc này đã có không ít quần chúng ăn dưa hóng chuyện chịu không nỗi mà phì cười.
Mặt Kim Tu đỏ bừng như mông khỉ, hai tên tùy tùng đi theo cũng nhịn không được mà cười ha hả.
Cái này chẳng phải là đánh mặt sao. Trần trụi đánh mặt, muốn lấy le với mỹ nữ vậ mà mỹ nữ lại không mặt mũi. Kim Tu thẹn quá hóa giận, hắn liền vung tay muốn một chững đánh chết một tên tùy tùng đi theo Trần Minh Nguyệt để hả giận.
Đánh Trần Minh Nguyệt hắn không nở, thế nhưng hạ nhân của nàng thì hắn cũng có thể tùy tiện giết, hắn không tin với thực lực hiện tại Trần Minh Nguyệt dám làm gì hắn.
Một quyền vừa mới vung lên. Linh lực hệ hỏa ngưng tụ ra một hỏa ảnh hướng Phàm Long mà đánh tới, diễn biến chỉ diễn ra trong chớp mắt, Trần Minh Nguyệt cũng phản ứng không kịp.
Chớp mắt hỏa quyền đã hướng đầu Phàm Long đánh tới.
“ Không ổn! Phàm Long thầm than.
“ Ầm” linh lực chấn động, hỏa quan lóe lên rồi biến mất.
“ Kim Tu đạo hữu! bên trong Vạn Linh Các không được tỳ tiện động thủ, nếu sau này còn tái phạm , ngay cả Dược Vương lão nhân gia cũng không cứu được ngươi!” một giọng lãnh lẽo vang lên trong óc Kim Tu.
Phàm Long cũng hít một ngụm khí lạnh. Cái âm thanh kia cũng thập phần quen thuộc đó hẳn là Hắc Thiếc Chân Quân đại trưỡng lão Vạn Linh Các Định Tường Thành.
Thật không ngờ Vạn Linh Các một lão quái nguyên anh vậy mà có thể ra tay cứu giúp một cái luyện khí tầng 3 bất nhập lưu kia.
Quả thật Hắc Thiếc Chân Quân cũng không có rãnh để ý đến chuyện lông hành vỏ tỏi này, thế nhưng Trần Minh Nguyệt có quan hệ không hề cạn với Nhị Tiểu Thư. Nếu như để Hoàng Kiều Chi biết được lão cũng khó mà ăn nói.
Phàm Long cũng không hề biết do mối quan hệ giữa Trần Minh Nguyệt và Hoàng Kiều Chi đã vô tình cứu hắn một mạng.
“ Kim Tu ngươi thật quá quắc!” Trần Minh Nguyệt hừ lạnh, thế nhưng nàng cũng không có động thủ, nơi này là Vạn Linh Các ngay cả Thánh Thiên Giáo còn không cho mặt mũi huống gì mà nàng một cái tu sĩ trúc cơ nhỏ bé.
“ mối hận này ta nhớ!” Phàm Long cũng nhàn nhạn âm lãnh nói.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm giác được nguy cơ tử vong cao đến như thế, một người không quen không biết lại tự dưng ra tay muốn lấy tính mạng bản thân. hắn cũng rút ra một kinh nghiệm tu chân giả vô tình, mạng sống rất mong manh. Nếu không giữ mình hẳn phải chết.
Kim Tu hừ lạnh một cái,hẳn cũng không để ý tới một tên luyện khí ba tầng kia, hắn vẫn chằm chằm nhìn Trần Minh Nguyệt.
“ Tiện Nhân! Ngươi đừng tưởng ta cho ngươi mấy phần mặt mũi mà phách lối! ta cho ngươi ba ngày, nếu ba ngày sau ngươi không lăn đến Luyện Dược Sư công hội tìm làm một cái nha đầu thông phòng. Nếu không! Hừ hừ!” Kim Tu âm lãnh nói.
Lời oán độc hắn vừa thốt ra, lại bị một cự chưỡng từ trên Vạn Linh Các đánh xuống, cả người bị đè ép xuống sàn, không khác gì một con chó bị xe tông chết ngoài đường.
“ Xem ra! Lời lão phu nói vô ích!” Hắc Thiếc Chân Quân băng lãnh.
“ khụ! Khụ! Khụ!” trong lúc cả sãnh im ắng không một tiếng động lại vang lên tiếng ho khan của một lão nhân.
Lão nhân này đâu tóc đã bạc, một thân quần áo lam lũ không khác gì một cái nông phu, trên lưng còn có một chiếc gùi, bên trong có chứa khá là nhiều loại linh thảo linh dược.
Trên tay lão là một cái quải trượng, trên đầu trượng có treo một cái hồ lo rượu cùng một cái tiểu đỉnh trông thật giống một cái lò luyện đan nhỏ.
“ khụ! Khụ! Khụ! Vạn Linh Các khi dễ Luyện dược sư công hội bọn ta không người hay sao ?” lão nhân giọng khàn khàn.
“ Sư Phụ! Cứu con!” Kim Tu rên rỉ cầu cứu.
Bất ngờ trong hư không xuất hiện một bóng mờ hư ảo, đó chính là Hắc Thiếc Chân Quân.
“ Hải Thượng Dược Vương! Mời!” Hắc Thiếc Chân Quân đưa tay mời lão nhân kia, thế nhưng vẫn không hề tha cho Kim Tu, hắn vẫn bị trấn ngưới sàn, miệng không ngừng trào ra máu tươi.
Đôi mắt đục ngầu của Hải Thượng Dược Vương khẽ liếc qua Trần Minh Nguyệt một cái, rồi lại đảo qua Phàm Long.
“ Vị côn nương! Tiểu Huynh đệ.do lão phu quản đệ tử không nghiêm, đã khiến cho hai vị phải hoảng sợ rồi! cái này xem như đến bồi tổn thất.” nói đoạn lão nén cho nhóm người Phàm Long mỗi người một bình ngọc. sau đó rời đi cùng Hắc Thiếc Chân Quân.
Kim Tu vẫn nằm như một con chó chết vậy, không một ai dám nâng hắn dậy, thậm chí còn không dám tới gần.
Cả nhóm người Phàm Long đều mộng bức, không hiểu chuyện gì xảy ra.
“ Trần tiền bối!” Nhị Tiểu Thư cho mời.
Lại một tên chấp sự Vạn Linh Các đến mời Trần Minh Nguyệt đi đến một nơi khác, để lại nhiều tu sĩ hiếu kỳ không biết chuyện tiếp theo sẽ như thế nào
Kim Tu tuy là một thiên tài Kim gia, thế nhưng vì thân phận của hắn là con tiểu thiếp lầu xanh, nên hắn không được gia tộc chú trọng, còn thường xuyên bị huynh đệ dòng chính ức hiếp. hay cả phụ thân hắn cũng bỏ mặc không quản.
Nhưng Kim Tu này từ nhỏ có thiên tư Luyện đan, từ lúc 12 tuổi bắt đầu nhập đạo, 15 tuổi đã là luyện khí 5 tầng. nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài, bên trong hắn đã được một lão nhân luyện dược sư công hội nhận làm đệ tử ký danh, đợi lúc 16 tuổi chính thức gai nhập môn hạ của lão.
Người Việt Quốc xưng lão nhân kia Hải Thượng Dược Vương là người duy nhất trong ba nước Việt Quốc, Cao Miên Quốc cùng Ai Lao Quốc là luyện dược sư lục phẩm. có thể luyện chế ra Nguyên Anh Đan.
Vì thế địa vị Hải Thượng Dược Vương cực kỳ cao siêu. Kim Tu bái nhập môn hạ Hải Thương Dược Vương cũng coi như là một bước lên trời.
Tại liên minh Luyện Dược Sư công hội, nời nói của Kim Tu cũng có không ít trọng lượng, thậm chí một số việc quan trong trong công hội Định Tường Thành cũng có hắn biểu quyết.
Từ Phú Xuấn Thành, Kim Tu đã khát khao sắc đẹp của Trần Minh Nguyệt, thế nhưng lúc vì thân phân phận chưa được minh bạch, trong mắt thiên hạ hắn chỉ là một tiểu tạp chủng mà thôi không đáng nhắc tới.
Nhưng lần này lại khác, thân phận của hắc rất là đặc thù, cho dù Giáo Chủ Thánh Thiên Giáo hay thành chủ Thiên Hỏa Chân Quân cũng cho hắn một phần mặc mũi.
Nhận ra Trần Minh Nguyệt, lòng Kim Tu này lên ý định đã chôn giấu trong lòng bấy lâu nay. “ Hắn Phải có được nàng! Thiếu Chủ Ngự Thú cung thì sau chứ! Chỉ cần hắn có đủ thực lực, sau lưng hắn còn có Hải Thượng Dược Vương! Mọi thứ hắn muốn đều sẽ có được!”
Lần này Kim Tu đến Vạn Kim Các để tìm hiểu thông tin về Tử Tinh Linh Ngọc, đồng thời cũng chuyển một ít đan dược cho Vạn Bảo Các.
Bất ngờ đượx gọi tên Trần Minh Nguyệt cũng quay đầu nhìn sang hướng phát ra tiếng gọi. gã thiếu niên kia nàng cũng có một chút quen mặt, thế nhưng nàng nghĩ mãi cũng không tài nào nhớ được.
“ Đạo Hữu! ta quen ngươi!” Trần Minh Nguyệt lấy tư thái tu sĩ với nhau mà chào hỏi Kim Tu.
“ Trần Minh Nguyệt! thiên kim đại tiểu thư Trần Gia Thành Phú Xuân, từ nhỏ Hoa Ghen Nguyệt Thẹn, xinh đẹp nghiên nước nghiên thành, đệ nhất mỹ nữ thành Phú Xuân người người đều biết!” Kim Tu tung hô sắc đẹp Trần Minh Nguyệt lên tới tận trời xanh.
“ Đạo hữu! à không Tiểu Hữu quá khen!” Trần Minh Nguyệt nói ra một câu làm coh Kim Tu đứng đơ cả người, mặt hắn cũng có dấu hiệu tái đi thậm chí là đen như đít nồi.
Quả thật Trần Minh Nguyệt nói thế không hề sai một chút nào, tuy Kim Tu là luyện đan sư nhất phẩm có thân phận tương đương tu sĩ trúc cơ. thế nhưng Kim Tu chỉ có tu vi luyện khí kỳ đại viên mãn kém một bước nửa mới đạt Trúc cơ.
Trần Minh Nguyệt làm gì cho hắn mặt mũi, nàng dùng cái bộ dáng cao nhân tiền bối hỏi chuyện Kim Tu
“ Tiểu hữu gọi ta có chuyện gì không ?”
“ Trần Tiên Tử! ta là luyện Đan sư Nhất Tinh, thân phận của ta cũng không hề kém Trúc Cơ tu sĩ một chút nào cả! hơn nữa ta còn là đệ tử chân truyền Dược Vương Hải Thượng” Kim Tu nhanh chóng lấy lại tinh thần, lấy thân phận cực lớn của mình ra là chỗ dựa.
“ Oh!” Trần Minh Nguyệt ngạc nhiên, hèn gì nàng nhìn thấy bắn quen mặt, thì ra mấy năm trước tại Phú Xuân thành lễ thành niên Kim gia xuất hiện việc hệ trong kia. Tiểu tạp chủng Kim gia được Hải Thượng Dược Vương thu nhận để tử chân truyền. lúc đó thành Phú Xuân chấn động không hề nhỏ chút nào.
Kim Tu tưởng chừng khi Trần Minh Nguyệt biết được thân phận của hắn sẽ nhanh chóng chạy lại làm thân, thậm chí là ôm lấy bắp đùi của hắn mà tung hô.
Nhưng không Trần Minh Nguyệt chỉ Ồ lên một tiếng cảm thán, thế nhưng thái độ vẫn như củ.
“ Thì ra là Kim Tu tiểu hữu! hạnh ngộ! Hạnh Ngộ!”
“phụt!” lúc này đã có không ít quần chúng ăn dưa hóng chuyện chịu không nỗi mà phì cười.
Mặt Kim Tu đỏ bừng như mông khỉ, hai tên tùy tùng đi theo cũng nhịn không được mà cười ha hả.
Cái này chẳng phải là đánh mặt sao. Trần trụi đánh mặt, muốn lấy le với mỹ nữ vậ mà mỹ nữ lại không mặt mũi. Kim Tu thẹn quá hóa giận, hắn liền vung tay muốn một chững đánh chết một tên tùy tùng đi theo Trần Minh Nguyệt để hả giận.
Đánh Trần Minh Nguyệt hắn không nở, thế nhưng hạ nhân của nàng thì hắn cũng có thể tùy tiện giết, hắn không tin với thực lực hiện tại Trần Minh Nguyệt dám làm gì hắn.
Một quyền vừa mới vung lên. Linh lực hệ hỏa ngưng tụ ra một hỏa ảnh hướng Phàm Long mà đánh tới, diễn biến chỉ diễn ra trong chớp mắt, Trần Minh Nguyệt cũng phản ứng không kịp.
Chớp mắt hỏa quyền đã hướng đầu Phàm Long đánh tới.
“ Không ổn! Phàm Long thầm than.
“ Ầm” linh lực chấn động, hỏa quan lóe lên rồi biến mất.
“ Kim Tu đạo hữu! bên trong Vạn Linh Các không được tỳ tiện động thủ, nếu sau này còn tái phạm , ngay cả Dược Vương lão nhân gia cũng không cứu được ngươi!” một giọng lãnh lẽo vang lên trong óc Kim Tu.
Phàm Long cũng hít một ngụm khí lạnh. Cái âm thanh kia cũng thập phần quen thuộc đó hẳn là Hắc Thiếc Chân Quân đại trưỡng lão Vạn Linh Các Định Tường Thành.
Thật không ngờ Vạn Linh Các một lão quái nguyên anh vậy mà có thể ra tay cứu giúp một cái luyện khí tầng 3 bất nhập lưu kia.
Quả thật Hắc Thiếc Chân Quân cũng không có rãnh để ý đến chuyện lông hành vỏ tỏi này, thế nhưng Trần Minh Nguyệt có quan hệ không hề cạn với Nhị Tiểu Thư. Nếu như để Hoàng Kiều Chi biết được lão cũng khó mà ăn nói.
Phàm Long cũng không hề biết do mối quan hệ giữa Trần Minh Nguyệt và Hoàng Kiều Chi đã vô tình cứu hắn một mạng.
“ Kim Tu ngươi thật quá quắc!” Trần Minh Nguyệt hừ lạnh, thế nhưng nàng cũng không có động thủ, nơi này là Vạn Linh Các ngay cả Thánh Thiên Giáo còn không cho mặt mũi huống gì mà nàng một cái tu sĩ trúc cơ nhỏ bé.
“ mối hận này ta nhớ!” Phàm Long cũng nhàn nhạn âm lãnh nói.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm giác được nguy cơ tử vong cao đến như thế, một người không quen không biết lại tự dưng ra tay muốn lấy tính mạng bản thân. hắn cũng rút ra một kinh nghiệm tu chân giả vô tình, mạng sống rất mong manh. Nếu không giữ mình hẳn phải chết.
Kim Tu hừ lạnh một cái,hẳn cũng không để ý tới một tên luyện khí ba tầng kia, hắn vẫn chằm chằm nhìn Trần Minh Nguyệt.
“ Tiện Nhân! Ngươi đừng tưởng ta cho ngươi mấy phần mặt mũi mà phách lối! ta cho ngươi ba ngày, nếu ba ngày sau ngươi không lăn đến Luyện Dược Sư công hội tìm làm một cái nha đầu thông phòng. Nếu không! Hừ hừ!” Kim Tu âm lãnh nói.
Lời oán độc hắn vừa thốt ra, lại bị một cự chưỡng từ trên Vạn Linh Các đánh xuống, cả người bị đè ép xuống sàn, không khác gì một con chó bị xe tông chết ngoài đường.
“ Xem ra! Lời lão phu nói vô ích!” Hắc Thiếc Chân Quân băng lãnh.
“ khụ! Khụ! Khụ!” trong lúc cả sãnh im ắng không một tiếng động lại vang lên tiếng ho khan của một lão nhân.
Lão nhân này đâu tóc đã bạc, một thân quần áo lam lũ không khác gì một cái nông phu, trên lưng còn có một chiếc gùi, bên trong có chứa khá là nhiều loại linh thảo linh dược.
Trên tay lão là một cái quải trượng, trên đầu trượng có treo một cái hồ lo rượu cùng một cái tiểu đỉnh trông thật giống một cái lò luyện đan nhỏ.
“ khụ! Khụ! Khụ! Vạn Linh Các khi dễ Luyện dược sư công hội bọn ta không người hay sao ?” lão nhân giọng khàn khàn.
“ Sư Phụ! Cứu con!” Kim Tu rên rỉ cầu cứu.
Bất ngờ trong hư không xuất hiện một bóng mờ hư ảo, đó chính là Hắc Thiếc Chân Quân.
“ Hải Thượng Dược Vương! Mời!” Hắc Thiếc Chân Quân đưa tay mời lão nhân kia, thế nhưng vẫn không hề tha cho Kim Tu, hắn vẫn bị trấn ngưới sàn, miệng không ngừng trào ra máu tươi.
Đôi mắt đục ngầu của Hải Thượng Dược Vương khẽ liếc qua Trần Minh Nguyệt một cái, rồi lại đảo qua Phàm Long.
“ Vị côn nương! Tiểu Huynh đệ.do lão phu quản đệ tử không nghiêm, đã khiến cho hai vị phải hoảng sợ rồi! cái này xem như đến bồi tổn thất.” nói đoạn lão nén cho nhóm người Phàm Long mỗi người một bình ngọc. sau đó rời đi cùng Hắc Thiếc Chân Quân.
Kim Tu vẫn nằm như một con chó chết vậy, không một ai dám nâng hắn dậy, thậm chí còn không dám tới gần.
Cả nhóm người Phàm Long đều mộng bức, không hiểu chuyện gì xảy ra.
“ Trần tiền bối!” Nhị Tiểu Thư cho mời.
Lại một tên chấp sự Vạn Linh Các đến mời Trần Minh Nguyệt đi đến một nơi khác, để lại nhiều tu sĩ hiếu kỳ không biết chuyện tiếp theo sẽ như thế nào